Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 483: Nếu đã vậy thì cứ coi như ta chưa nói gì!




Trong tích tắc, cảnh tượng trước mặt như bãi bể hoá nương dâu, chỉ một giây đã là một thế giới khác hẳn.
Trước mặt Trần Mộc là thế giới tinh không vô ngần.
Hư không đen tối vô hạn mà bao la, bao phủ bốn phía, mà ở đây, từng ngôi sao lấp loé trên bầu trời, toả ra tia sáng bất diệt. Ngoài ra còn có tiếng gầm của những con thú khổng lồ rong ruổi trong trời đất.
Trần Mộc mở to mắt mới thấy rõ hình dáng của những con thú khổng lồ kia, là Tứ Đại Huyền thú thời thái cổ: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ.
Nhưng chúng không phải thật mà chỉ là ảo ảnh, là sức mạnh sao trời của nơi này cô đọng thành, số lượng rất nhiều, nhìn thoáng qua thì có tới mấy trăm con.
Tuy nói là do sức mạnh sao trời ngưng tụ ra nhưng chúng vẫn có khả năng tấn công cực mạnh và linh lực, uy áp đáng sợ. Làn sóng linh lực do chúng phóng thích ra trong tinh không đã vượt qua Thần Tàng!
Mà ngoài ra.
Trong thế giới sao trời này còn có tỉnh hoa sinh mệnh đang tàn phá bừa bãi.
Những tinh hoa sinh mệnh này cô đọng thành đủ loại sinh vật.
Có rắn, mãng xà, có trâu, thăn lăn, tê giác...
Đủ loại sinh vật như tạo thành khu rừng sinh thái đa dạng, chúng không ngừng rong ruổi dưới bầu trời.
Nhưng so với Tứ Đại Huyền Thú, những sinh vật này có cấp bậc và địa vị khá thấp, chiếm giữ tầng bên dưới của thế giới. Dù chúng di chuyển cỡ nào thì cũng không dám lên trên do sợ hãi Tứ Đại Huyền Thú, đây rõ ràng là một thế giới rừng. xanh có cấp bậc phân chia rõ ràng.
“Có chút thú vị đấy!”, Trần Mộc nhếch môi, hẳn nhìn thế giới muôn màu trước mặt, trong mắt thêm tia hứng khởi.
Nơi này thật sự không phải bí cảnh tu luyện nhàm chán bình thường, không phải kiểu ngồi xuống khổ tu mà là dùng hình thức săn thú để tu luyện.
Trần Mộc cũng nhìn ra được muốn cắn nuốt tinh hoa sinh mệnh và sức mạnh tỉnh tú ở đây thì phải săn giết những sinh vật này.
Trong tinh không vô hạn này, trừ các loại sinh vật còn có từng bệ đá hoa sen lơ lửng giữa không trung, những bệ đá hoa sen này là nơi để người ta nghỉ ngơi, bên trên có xây dựng các toà nhà, Trần Mộc đã thấy không ít đệ tử mặc đồ máu càng.
Theo Trần Mộc thấy, những đệ tử mặc đồ màu vàng này chính là đệ tử thân truyền trong lời đồn nhưng có vẻ số lượng cũng không nhiều, liếc mắt một cái thì chỉ khoảng hai mươi mấy.
Khi Trần Mộc nhìn những đệ tử kia, trong một toà nhà, có vài thanh niên cũng dùng ánh mắt tò mò đánh giá Trần Mộc mới tới, khi thấy gương mặt hắn có chút xa lạ thì ai cũng có chút ngạc nhiên.
“Người mới à? Sao ta chưa từng nghe nói tới việc trong tông môn có đệ tử thân truyền mới nhỉ?”, một thanh niên cao lớn trong đó cười khẽ.
Khi hắn ta lên tiếng, một thiếu nữ có dáng người yểu điệu, vẻ ngoài trong sáng, nhan sắc xinh đẹp cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn Trần Mộc.

Khi thấy rõ người tới, nàng ta cười nói: “Hình như ta đã nhận ra hắn, hẳn tên Trần Mộc, là người giành được quán quân trong cuộc tỷ thí vừa rồi. Ra tay rất tàn nhẫn, định giết Liễu Mộ Thiên nhưng bị tông chủ cản lại, thay vào đó bồi thường thêm cho hẳn và ban thưởng hậu hĩnh, tông chủ còn cho hắn một Tinh Tú Lệnh!”
“Ồ, hắn là Trần Mộc?”. Mọi người nghe thế thì hiểu ra.
Dạo này cái tên Trần Mộc rất nổi tiếng trong tông môn, giành được quán quân đã chứng minh thực lực của hắn.
“Chỉ là một đệ tử nội môn mà có thể tiến vào Tứ Tượng Tinh Tú Môn, thế khác nào giãm đạp đặc quyền giành cho đệ tử thân truyền chúng ta xuống dưới chân?”, một thanh niên cười lạnh, trên gương mặt tuấn tú chẳng mấy vui sướng.
Một người khôi ngô khác nói: “Dù có được Tinh Tú Lệnh thì cũng không có nghĩa hẳn có tư cách tu luyện trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn, có thể tu hành hay không phải có được sự đồng ý của chúng ta đã!”
“Ha ha, Long Triển huynh định ra tay dạy dỗ hắn sao? Cũng đúng, em họ Long Đằng Hải của ngươi đã chết trong tay Trần Mộc kia mà, chẳng lẽ ngươi không muốn trả thù cho em họ sao?”, thanh niên tuấn tú đổ thêm dầu vào lửa, trêu ghẹo một tiếng.
“Em họ ta chết trong tỷ thí là do hắn yếu kém thua người †a. Tuy chúng ta cũng một gia tộc nhưng hoàn toàn không hề có tình cảm huynh đệ, ta cần gì phải báo thù cho hän!”, thanh niên muốn gây sự khi nãy lên tiếng.
“ồ? Vậy chẳng lẽ... Long Triển huynh đang sợ?”, thanh niên tuấn tú liếc sang, trong giọng nói mang theo sự châm chọc.
“Hừi Ngươi định dùng ta làm đá dò đường à, sao ngươi không tự mình thử đỉ!”, ánh mắt thanh niên khôi ngô lạnh lùng nhìn sang thanh niên tuấn tú.
Có thể trở thành đệ tử thân truyền thì có ai mà ngu ngốc đâu. Tất nhiên hän ta sẽ không bị khích tướng bởi mấy câu nói rồi làm công cụ hay tay sai cho đối phương.
“Nếu đã vậy thì cứ coi như ta chưa nói gì!”
Thanh niên tuấn tú cười nhạt rồi khoanh tay như không định nhúng tay vào việc này nữa. Hắn ta tin sẽ có kẻ bằng lòng ra tay.
Quả nhiên thanh niên khôi ngô hừ lạnh: “Dù ta và Long Đăng Hải không có tình cảm nhưng dù sao cũng là người trong tộc. Nếu tên kia dễ dàng tiến vào tu luyện trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn thì ta còn thể diện gì nữa!”
“Vả lại, sức mạnh sao trời trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn chỉ có bấy nhiêu, là tài nguyên hữu hạn, chúng ta không thể để một tên đệ tử nội môn hấp thu được!”
“Thôi, đám vô dụng các ngươi không dám ra tay thì để ta đuổi thăng oät kia ra khỏi đây!”
Nói xong người tên Long Triển sải bước đi tới, nhảy khỏi toà nhà, xông về phía Trần Mộc.
Thấy vậy trong mắt mọi người hiện lên tia châm chọc rồi ngồi thẳng người, chờ vở kịch hay mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.