Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 757: Nói tới đây




“Ngươi đã có thể thức tỉnh thì tại sao kiếm linh của kiếm †a lại không có dấu hiệu thức tỉnh vậy?”, Trần Mộc hỏi.
Kiếm linh là linh vật sinh ra từ kiếm, không có thân thể, chỉ có một linh thể.
Mà đều có gốc từ Cửu Kiếp Ma Kiếm, theo lời Trí Tuyết thì thanh Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay hắn cũng phải có một phần chín kiếm linh chứ.
“Trong thời đại thái cổ, Cửu Kiếp Ma Kiếm bị đánh gãy, kiếm linh cũng bị tổn thương, ta có thể thức tỉnh là vì Hoang Vô Thần đã cho ta cắn nuốt nhiều hung sát ma khí!”
“Còn phần Cửu Kiếp Ma Kiếm trong tay ngươi thì chưa hấp thu đủ hung sát ma khí nên tất nhiên không thể thức. tỉnh”.
“Nhưng ta nhận thấy được là thanh Cửu Kiếp Ma Kiếm trong tay ngươi đã hấp thu được vật chí hung nào đó, có lẽ thức tỉnh chỉ là vấn đề thời gian!”
“Huống chỉ, kiếm linh bị chia ra thành chín, nhưng thực lực cũng không giống nhau, trong chín vị kiếm linh, thực lực của ta yếu nhất nên thức tỉnh mới nhanh!”
Nói tới đây, Trí Tuyết cười khổ.
Thức tỉnh sớm cũng không phải điều tốt, dù sao thực lực cô ta cũng chỉ có Vạn Pháp mà thôi.
Trong chín kiếm linh của Cửu Kiếp Ma Kiếm thì cô ta được coi như là người yếu nhất.
Trần Mộc im lặng, tuy kiếp trước hắn là Bắc Huyền Kiếm Đế, đứng đầu Hư Thần giới nhưng với những chuyện xảy ra thời thái cổ thì cũng không biết nhiều.
Nhưng hản biết Cực Đạo Đế Binh có ý nghĩa thế nào. Nếu Trần Mộc có thể thu thập đủ toàn bộ của Cửu Kiếp Ma Kiếm, biến nó thành Cực Đạo Đế Binh hoàn chỉnh thì nó sẽ là thứ vũ khí đáng sợ nhất, dù là những thánh địa đã tồn tại trăm nghìn năm thì hắn cũng có thể một mình xông vào.
“Ngươi đã giết Từ Thương Lâm thì sẽ tuân thủ lời hứa, huống hồ với thiên phú kiếm đạo của ngươi thì cũng coi như không làm mai một thanh kiếm này!”
“Như vậy, kế tiếp...”
Trí Tuyết nâng tay, chậm rãi khép lại, rồi toàn thân toả ra hào quang lấp lánh, sau một kiếm khí mạnh mẽ xuất hiện, bùng nổ quét sạch mọi thứ.
Trời đất nổi gió mạnh, linh khí trong sân bạo động tạo thành từng làn sóng.
Toàn thân Trí Tuyết được hào quang bao phủ, từ từ bay lên, mang theo làn sóng cổ xưa.
Thân thể Trí Tuyết từ từ mờ đi, rồi cô ta ẩn vào trong mây, cuối cùng, dưới trời trăng, cô ta biến thành thanh ma kiếm rồi lao xuống đất.
“Bốp!”
Ma kiếm rơi xuống, hư không bị đâm thủng, trong kiếm quang cực hạn, hung thần và khí sát lục tận trời như thể là thanh ma kiếm trồi lên từ địa ngục.
Tay Trần Mộc vươn ra, cầm lấy phần chuôi thanh ma kiếm.
Ma kiếm này dài khoảng chín tấc, toàn thân màu vàng, trên thân kiếm có ma vân thái cổ dữ tợn, tràn đầy cảm giác thần bí.
“Ầm!”, khi vừa cầm lấy ma kiếm, c cảm nhận được hung ý đáng sợ phóng ra từ thân kiếm, đánh thẳng vào người hẳn, ảnh hưởng tâm trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.