Lần này tuy mười thế lực lớn đồng thời quyết định tới Đại Hoang mộ kiếm, nhưng cách làm của Trần Mộc lại khá là ác độc, giết hơn phân nửa thiên tài đứng đầu của bọn họi
Có lẽ hoàng đế Ninh Quốc, tông chủ Thất Huyền Tông, hoàng đế Tống Quốc và rất nhiều người nắm quyền đều đứng bên ngoài nhìn chăm chăm đợi Trần Mộc đi ra ngoài tính sổ!
Nghĩ tới đây, vốn tâm trạng của Phương Thanh Điệp còn đang nặng nề lại càng thêm tuyệt vọng.
Có lẽ nhìn thấy Phương Thanh Điệp nhíu mày, Trần Mộc đưa tay gõ lên đầu nàng một cái, cười nói: "Nghĩ gì thế, cô đừng lo lằng, chuyện này là do ta làm ra, ta sẽ tự mình giải quyết, không để mọi người phải gánh cùng ta đâu!"
Hành động thân mật này của Trần Mộc làm gương mặt lạnh lùng của Phương Thanh Điệp bỗng chốc đỏ bừng, nàng †a cáu giận nói:
"Ngươi nói cái gì đó, lần này ngươi là đại công thần của Linh Tiêu Tông chúng ta, sao có thể để một mình ngươi đối mặt. Huống hồ, chúng ta cùng nhau vào Đại Hoang mộ kiếm, cho dù có gánh vác thì cũng phải cùng nhau!"
Trần Mộc läc đầu cười.
Với thực lực của Phương Thanh Điệp và Vạn Lam, họ cũng là những người tài ba trong số người trẻ tuổi, nhưng so với các thế hệ trước ở địa giới Nam Châu thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng biết được điểm này, bọn họ đều cúi đầu vô lực, cảm giác đó thật sự không tốt một chút nào...
"Thật ra... với ta mà nói, địa giới Nam châu chỉ là một nơi nhỏ mà thôi!"
"Hiện tại mặc dù cảnh giới của ta còn thấp, nhưng nếu mấy lão già kia muốn lấy được mạng ta thì cũng còn hơi khó!"
"Không sao đâu, tin ta đi!"
Trần Mộc nhẹ nhàng nở nụ cười, thoải mái nói.
Một đời trước.
Hản đối mặt với những kẻ địch mạnh hơn bây giờ mấy ngàn lần, nhưng bọn họ đều trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn cả.
Chỉ mấy lão già không ra thể thống gì này thì còn chưa đủ để khiến Trần Mộc e ngại đâu.
"Đi thôi, đi ra ngoài nào!"
Cơ thể Trần Mộc hơi chuyển động, linh lực quanh người bùng nổ hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng vút về phía chân trời.
Mà Phương Thanh Điệp và Vạn Lam thấy thế cũng hít sâu một hơi, nhanh chóng đuổi theo!
Thành Đại Hoang.
Trong khoảng thời gian này, thành Đại Hoang như là một thùng thuốc súng, chỉ cần đốt thêm một ngọn lửa thì nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Mà ngọn lửa ấy lại chính là Trần Mộc!
Bây giờ thí luyện ở Đại Hoang mộ kiếm đã kết thúc, nhưng dòng người trong thành lại không giảm đi mấy mà ngược lại nó còn tăng lên nhiều.
Từng đoàn người nối liền không dứt từ các thành trì lớn ở địa giới Nam châu chạy về đây.
Sau khi kết thúc thí luyện, tam đại tông và bảy nước lớn lại rề rà không chịu rời đi, thậm chí còn không ngừng tiếp viện, có rất nhiều cường giả liên tục tập trung về nơi này.
Trong mơ: hồ, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận sắp có bão táp Xảy ra.
"Phải làm sao mới ổn được đây?"
Thành chủ thành Đại Hoang, Phạm Thành đi tới đi lui trong Đại Thiên các, vẻ mặt lo lắng bất an.