Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 762: Giúp ta bảo vệ hai người họ!




Nghe thấy Vạn Trọng Sơn nói vậy, Trần Mộc cũng trâm ngâm một chút, cuối cùng hắn mới gật đầu: "Được rồi!"
"Giúp ta bảo vệ hai người họ!" Vạn Trọng Sơn nói.
Dứt lời, cơ thể của ông ta lao vút, linh lực mênh mông như thủy triều được phóng thích ra ngoài, mang theo thanh thế ngợp trời ngợp đất, tức giận lao về phía Bạch Đỉnh Thiên.
Rầm rầm!
Lúc này, trên bầu trời bỗng vang lên từng tiếng va chạm mãnh liệt, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sóng trùng kích cuồng bạo đang tàn phá bừa bãi trên trời, tiến công kinh khủng đó làm cho mọi người nhìn thấy da đầu cũng run lên.
Bạch Đỉnh Thiên và Vạn Trọng Sơn đều là nhân vật tiền bối, họ là cường giả sừng sững ở các vị trí hiển hách trên đỉnh của Nam châu, hai người tạo ra thế tiến công mạnh hơn người trẻ tuổi không biết bao nhiêu lần, linh lực mênh mông như lôi đình giáng xuống thế giới này đủ để chấn động cả trời đất.
Mà ngay lúc hai người đang chiến đấu, Trần Mộc cũng dẫn Phương Thanh Điệp và Vạn Lam vội vàng lao về phương hướng khác.
Đôi mắt của Vạn Lam sũng nước, lưu luyến quay đầu lại nhìn về phía phụ thân của mình.
"Vạn Tông chủ ở trên đỉnh cao của cảnh giới Vạn Pháp, đối phó với một cảnh giới Bất Diệt thì đúng là ác chiến, nhưng mà Bạch Đỉnh Thiên muốn giết Vạn Tông chủ thì vẫn còn khó lắm!" Trần Mộc nói.
Vạn Trọng Sơn có thể đảm nhiệm chức vụ đứng đầu một tông, trong tay cũng có nhiều chiêu thức hơn người, đâu thể dễ dàng bị giết như vậy được!
"Ta biết, chắc chắn phụ thân ta sẽ không có chuyện gì, ông ấy mạnh mẽ lắm!" Viền mắt Vạn Lam ửng đỏ nói. Ngay sau đó, nàng lau nước mắt trên khóe mắt, cắn chặt răng không quay đầu lại nữa, tiếp tục lao về phía bầu trời xa xăm.
Nàng biết thực lực của chính mình, cho dù có ở đây chăng nữa, nàng cũng chỉ là gánh nặng của Vạn Trọng Sơn mà thôi!
"Thạch Trụ, ngăn cản hắn!" Bạch Đỉnh Thiên nhận ra mấy người Trần Mộc đang định đi, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng dữ tợn, ông ta chợt quát lên.
Bên phía Thất Huyền Tông, có mấy bóng người thình lình xông tới đó, họ nhanh chóng chắn trước mặt Trần Mộc, mà người cầm đầu chính là trưởng lão Thất Huyền Tông, Thạch Trụ.
Trong thành Đại Hoang, tất cả mọi người đều giật thót, Thạch Trụ là trưởng lão với tiếng tăm lừng lẫy Thất Huyền Tông, thực lực đã đạt tới tầng sáu của cảnh giới Vạn Pháp, cũng là một nhân vật tiền bối ở địa giới Nam Châu.
"Thằng nhóc kia, muốn đi nào có dễ như vậy, ngươi nên ngoan ngoãn ở lại đi, cố gắng làm gì.. "
Thạch Trụ cười nham hiểm, nhưng mà còn chưa nói hết lời, khóe miệng của Trần Mộc ở phía đối diện bỗng cong lên nở nụ cười chết chóc, chân hắn đạp xuống hư không, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
Ẩm.
Không gian bỗng nổ tung, một luồng sáng như sấm chớp cứ thế biến mất, đợi đến khi mọi người phản ứng lại được thì cơ thể của Trần Mộc đã xuất hiện ở bên cạnh Thạch Trụ như ma quỷ.
Một luồng kiếm vạn cổ kinh người bay ra khỏi vỏI "Roẹtl"
Ngay giây phút đó, ánh kiếm soi sáng đất trời tựa cực quang, vút qua trước mắt rồi biến mất!
Không gian bị xuyên thủng tạo thành một vực sâu chết chóc!
"Roẹt!" Một tiếng hú ma quỷ vang lên không giống với tiếng người, gào thét trong trời đất.
Thạch Trụ mở to hai mắt, linh lực còn chưa kịp thôi thúc, ánh kiếm nhanh như tia chớp đã lướt qua mi tâm của ông ta.
Xi!
Thời gian như ngừng lại!
Gió rít cũng lặng yên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.