Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 946: Nếu ta nói tất cả chuyện này




"Hồn hỏa?" Đồng tử của thánh chủng co rút lại, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ khó tin.
Sau đó, nàng ta hung hăng nhìn chăm chăm Trần Mộc: "Rốt cuộc ngươi là ai?
Hăn không những có thể theo kịp tốc độ của nàng ta, xuyên qua trận pháp phong thủy, bây giờ hắn còn có thể thi triển hồn hỏa có tác dụng khắc chế tuyệt đối đối với sức mạnh linh hồn.
Nàng ta tuyệt đối không tin đây chỉ là một chàng trai mười tám tuổi.
"Ra khỏi cơ thể của nàng ấy, chúng ta đường ai nấy đi. Còn nếu nàng ấy chết, ngươi cũng không thể sống sót nổi đâu."
Trần Mộc tỏa ra sát khí lạnh lếo.
Thánh chủng nhìn chằm chằm vào Trần Mộc.
Trần Mộc nhìn lại nàng ta không chút sợ hãi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Sau một lúc lâu.
Phương Thanh Điệp cuối cùng cũng thu lại toàn bộ yêu lực xung quanh mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Mộc: "Ngươi thắng, tên nhóc loài người, xưng danh đi."
Trần Mộc mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Quý Minh Hiên của nhà họ Quý ở Trung Thổ Thần Châu."
“Quý Minh Hiên!” Thánh chủng cần răng, đôi mắt đẹp tràn đầy thù hận: “Ta nhớ kĩ ngươi rồi!”
Nói xong, linh lực toàn thân nàng ta bùng nổ, quần áo trên cơ thể mỏng manh của Phương Thanh Điệp vỡ tung ra, biến thành vô số mảnh vụn rải rác trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một đám sương mù đỏ thẫm từ trong cơ thể nàng ta bay ra. Khi đám sương mù đỏ thẫm này vừa bay ra, Phương Thanh Điệp đã ngất đi.
Làn sương mù kia nhanh chóng bay ra khỏi đình trúc. Thấy vậy, Trần Mộc. định đuổi theo, nhưng vừa quay người lại nhớ tới Phương Thanh Điệp vẫn đang khỏa thân nằm trên mặt đất, thân hình mềm mại quyến rũ, khuôn mặt quốc sắc thiên hương. Đây là sự hấp dẫn cực lớn đối với bất kỳ người đàn ông nào.
"Xem như ngươi giỏi!"
Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm về hướng đám sương rời đi, không đuổi theo nữa mà quay người hướng về phía Phương Thanh Điệp.
Tuy rằng hắn muốn diệt trừ thánh chủng này, nhưng thánh chủng này lại chơi trò xé nát quần áo của Phương Thanh Điệp.
Nếu như Trần Mộc thật sự đuổi theo, để lại Phương Thanh Điệp một mình với thân hình xinh đẹp không tì vết, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trần Mộc lấy từ trong nhãn không gian lấy ra một bộ quần áo, tạm thời khoác lên người nàng ta, sau đó bế nàng ta lên, nhanh chóng lao ra khỏi thung lũng.
Buổi tối, Trần Mộc đi đến chân một vách đá. Nơi này mây mù cuồn cuộn, linh lực nồng đậm, nhưng lại không có yêu quái nào. Trần Mộc thả Phương Thanh Điệp xuống, Phương Thanh Điệp dường như vẫn đang ngủ say, không có ý thức.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở khoảng cách gần như vậy, Trần Mộc cầm lấy một bộ quần áo, do dự một chút, cuối cùng không tự mình mặc cho nàng ta mà chỉ che cơ thể nàng ta lại.
Sau đó, Trần Mộc nhìn về phía xa.
Ở đó, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ. Một đại điện sừng sững ẩn hiện dưới màn sương mù mịt. Vô số cường giả từ xa cũng đang lao tới, nhắm về hướng đại điện đó.
Đến bây giờ, tàn tích của thánh mộ này vẫn còn nóng bỏng.
Sự cám dỗ của thánh mộ quá lớn, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Mặc dù bây giờ thánh yêu trong thánh mộ đã trốn thoát nhưng mọi người đều tin rằng trong đó nhất định còn có những bảo vật khác.
Lúc này, Phương Thanh Điệp đang ngủ say đột nhiên mở mắt, phản ứng bản năng quanh năm lang thang giữa sự sống và cái chết khiến nàng ta đứng phắt dậy.
Nhưng giây tiếp theo, nàng ta dường như nhận ra điều gì đó, nhìn lại cơ thể mình, đôi gò má lạnh lùng của nàng ta lập tức đỏ bừng, giống như quả cà chua chín.
"Trần Mộc, ngươi là đồ cặn bã."
Phương Thanh Điệp nhanh kéo đồ lên che cơ thể, sau đó nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, trong mắt thậm chí còn mang theo sát khí.
“Nếu ta nói tất cả chuyện này không phải do ta thì cô có tin không?”
Trần Mộc ôm trán, bất lực nói.
Ừ thì, ngay cả hắn cũng không tin những gì mình đang nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.