"Hừ, nhà họ Quý tuy rằng có bối cảnh lớn, nhưng người ra tay cũng không hề yếu, chính là người trong thánh mộ yêu tộc mà gần đây mọi người hay đồn đại."
"Ta nghe nói người giết Quý Minh Hiên hình như là một thiếu nữ có đôi mắt vàng, không biết tại sao nàng ta lại ghét Quý Minh Hiên.
Trong số những người đi cùng vào thời điểm đó cũng có vài gia tộc võ đạo lớn, nhưng thiếu nữ có đôi mắt vàng này lại chỉ ra tay với Quý Minh Hiên.
Thậm chí nàng ta còn hy sinh vài con đại yêu để giết Quý Minh Hiên nữa đấy!”
"Đáng sợ thật, ngươi không biết chiến trường lúc đó đâu, gần như là một dòng sông máu.
Ngay cả linh khí cấp hoàng cũng suýt chút nữa bị phá vỡ."
Tu sĩ béo lắc đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Trận chiến này không kém gì một cuộc chiến giữa các siêu thế lực, may mà Quý Minh Hiên có gia tộc võ cổ chống lưng, nếu không, hắn ta đã chết rồi.
"Đáng thương thật, Quý Minh Hiên đúng là xúi quẩy, xúc phạm đến ai cũng không biết." Vị tu sĩ còn lại lắc đầu.
Trong yêu tộc cũng có những thiên tài hàng đầu.
Thiếu nữ có đôi mắt vàng này trông tuổi tác không cao, nhưng thực lực cũng không yếu hơn các cường giả Hoàng Cảnh là bao.
Có thể tưởng tượng được huyết mạch của nàng ta cũng ở trình độ rất đáng sợ.
Trong lúc hai người trò chuyện, Trần Mộc nở nụ cười không thể che giấu.
Phương Thanh Điệp nhìn hắn, đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười ẩn giấu trên khóe miệng Trần Mộc, nàng ta càng chắc chắn rằng Trần Mộc đã âm thầm giở trò gì đó.
“Muốn cười thì cứ cười, đừng nhịn.”
Phương Thanh Điệp thờ ơ nói.
"Ta thể hiện rõ ràng vậy sao?"
Trần Mộc ngạc nhiên hỏi.
"Rất rõ ràng." Phương Thanh Điệp nghiêm túc gật đầu.
Nghe vậy, Trần Mộc cũng không giả vờ nữa, ngoác miệng cười.
Hắn thật sự không ngờ rằng thánh chủng lại phái người đi giết Quý Minh Hiên nhanh như vậy, xem ra hắn ta thực sự hận Trần Mộc đến thấu xương.
Tuy nhiên, Trần Mộc cũng không cảm thấy thương cảm cho Quý Minh Hiên.
Dù sao trước đó tên này đã phái người ám sát hắn, bây giờ bị hắn trả thù cũng không oan.
Hai tu sĩ phía sau tiếp tục thảo luận những chuyện giật gân gần đây, nhưng phần lớn đều là những chuyện linh tinh.
Trần Mộc và Phương Thanh Điệp cũng không có hứng thú muốn biết, ăn uống xong bèn rời đi.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Quý, Quý Minh Hiên đang nằm trên giường, toàn thân đầy máu, trên ngực có một vết sẹo.
Cho đến bây giờ, xung quanh vết sẹo vẫn còn một ngọn lửa vàng cháy âm Ï, sức mạnh của rất đáng sợ.
Quý Minh Hiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại chuyện trước đó, quả thực là một sự sỉ nhục.
"Tốt nhất là đừng để ta biết ai đã đâm sau lưng ta, nếu không ta nhất định sẽ giết chết kẻ đó."
Quý Minh Hiên hung ác chửi bới, có lẽ là bởi vì dùng sức nên vết thương lại bị kéo ra, hắn lập tức kêu lên: "Y sư, mau tới đây cho ta!"