Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 951: Mười ngày sau




Vì thị trấn này tương đối gần với thánh mộ nên Trần Mộc và Phương Thanh Điệp tạm thời ở lại đây.
Ngoài việc luyện tập mỗi ngày, hai người còn dành nhiều thời gian để thu thập thông tin về thánh mộ.
Mười ngày sau, trên bầu trời của thị trấn nhỏ này, một thế lực bí ẩn đến từ Trung Thổ Thần Châu cuối cùng cũng đích thân xuất hiện.
Ở nơi xa, những tiếng sáo xinh đẹp từ hư không chậm rãi vang lên. Tiếng sáo như tiếng suối trong trẻo, như tiếng chim hót, đẹp đến nỗi khiến người ta như được tắm trong gió xuân, cảm thấy tinh thần vô cùng thư thái.
Sau đó, mười mấy cô gái cưỡi ánh sáng bay qua thị trấn. Những cô gái này đều như tiên nữa giáng trần, sở hữa vẻ đẹp hoa ghen đua thắm, liễu hờn kém xanh cùng với khí chất không nhiễm bụi trần.
Họ mặc một bộ đồ trắng, duyên dáng như tiên tử, trên môi nở nụ cười, dù chỉ nhìn thoáng qua cũng không khỏi mê mẩn trước vẻ đẹp của họ.
Trong số đó, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Hàn Linh Nguyệt. Nàng ta được bao quanh bởi các mỹ nhân thổi sáo, dù thực lực hay nhan sắc đều không hề thua kém Hàn Linh Nguyệt.
Những đệ tử trước đó hiển nhiên đã được đưa về giáo phái, những người đến lần này đều là đệ tử tinh anh.
Trong số những người này, Trần Mộc cảm nhận được một luồng khí tức vượt xa những người có mặt. Nàng ta đứng ở phía sau đám người, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng được che dưới lớp khăn mỏng, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ uy nghiêm tối cao. Xem ra, đây chính là cường giả Hoàng Cảnh mà Cửu Nguyệt Linh Cung phái tới.
"Không ngờ trong sáu thế lực lớn, người của Cửu Nguyệt Linh Cung lại tới trước. Trước đây, Cửu Nguyệt Linh Cung luôn hành động cẩn thận nhất, không tranh đấu với thiên hạ. Không ngờ lần này bọn họ lại coi trọng thánh mộ như: vậy."
"Hơn nữa, nhìn khí tức và dao động, quả nhiên họ đã phái một vị cường giả Hoàng Cảnh tới. Nếu ta không lầm thì nàng ta chính là đại trưởng lão của Cửu Nguyệt Linh Cung."
"Lần này, có hy vọng phá vỡ kết giới của thánh mộ rồi!"
Rất nhiều cường giả ở trong trấn đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía những mỹ nữ này, những tiếng cảm thán cũng không ngừng vang lên.
Trong lúc Trần Mộc và Phương Thanh Điệp chú ý đến Hàn Linh Nguyệt, Hàn Linh Nguyệt cũng chú ý đến bọn họ. Thân hình mảnh dẻ của nàng ta lập tức từ trên trời hạ xuống, các cô gái xung quanh thấy vậy cũng đi theo.
“Trần Mộc, Phương Thanh Điệp!” Hàn Linh Nguyệt nhẹ giọng gọi.
Nàng ta rất vui khi có thể gặp lại hai người ở đây: "Lúc chúng ta chia tay, ta còn lo các người sẽ ra chuyện, may là hai người vẫn còn sống."
Phương Thanh Điệp cười nhẹ: "Lúc đó, quả thật là có một số tai nạn, nhưng nhờ có Trần Mộc, chúng ta mới sống sót. Sau khi nhìn thấy kết giới thánh mộ bị phá vỡ, chúng ta cũng không ở lại bên trong nữa."
"Thì ra là vậy." Hàn Linh Nguyệt gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, hay là hai người đi cùng bọn ta đi? Lần này đại trưởng lão của Cửu Nguyệt Linh Cung bọn ta cũng tới đây. Tỷ ấy là cường giả Hoàng Cảnh, có tỷ ấy ở đây, các ngươi cũng có thể được an toàn."
Phương Thanh Điệp nhìn Trần Mộc, Trần Mộc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Trên mặt Hàn Linh Nguyệt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đôi mắt đẹp nhanh chóng nhìn về phía những cô gái áo trắng khác sau lưng: "Đại sư tỷ, ta có thể dẫn bọn họ theo, được không?”
Phía sau nàng ta, mấy người phụ nữ mặc đồ trắng lần lượt đi tới, trong đó có một người phụ nữ lớn hơn mấy tuổi. Nàng ta nhìn về phía Trần Mộc và Phương Thanh Điệp, hỏi: "Tiểu Nguyệt, bọn họ là hai người đồng đội mà muội đã nhắc tới trước đó sao?"
Trước khi tiến vào thánh mộ, Hàn Linh Nguyệt đã thông báo về cho môn phái tình hình của Trần Mộc.
Tuy nhiên, bây giờ, khi cảm nhận được thực lực của Trần Mộc và Phương Thanh Điệp, nàng ta lại có hơi ngạc nhiên. Một người là Vạn Pháp Cảnh cấp một, một người là Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong. Thực lực như vậy thì chỉ là hai gánh nặng mà thôi.
Phương Thanh Điệp cũng chú ý đến ánh mắt của đối phương, biết đối phương đang nghĩ gì, nàng ta mở miệng định nói gì đó, nhưng Hàn Linh Nguyệt đã lên tiếng trước: “Đại sư tỷ, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp là những người rất tốt. Hơn nữa, bọn họ đã tiến vào thánh mộ một lần, nắm rõ tình hình bên trong nên sẽ không cản trở chúng ta đâu.”
Đại sư tỷ trầm tư một lát, đôi mắt đẹp bất đắc dĩ liếc nhìn Hàn Linh Nguyệt, dùng ngón tay gõ nhẹ cái đầu nhỏ nhắn của nàng ta: “Con nhóc này, muội quá mềm yếu! Tuy nhiên, muội cũng có thể mang bọn họ theo. Điều kiện tiên quyết là bọn họ không được làm loạn. Dù sao trong thánh mộ cũng có rất nhiều nguy hiểm, chúng ta cũng không có thời gian quan tâm đến tính mạng của bọn họ. đâu."
"Được."
Hàn Linh Nguyệt gật đầu cười nói. Có thể thấy, vị sư tỷ này cũng rất quan tâm đến Hàn Linh Nguyệt.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa rực lửa phi nước. đại chợt xuất hiện trên bầy trời, nghiền nát khoảng không, khiến bầu trời rung chuyển.
Khi nhìn thấy chiếc xe ngựa rực lửa này, sắc mặt của cường giả trong trấn đều thay đổi mạnh mẽ. Tất cả đều tránh đi, đồng thời phát ra những tiếng kêu ngạc nhiên.
"Nhà họ Quý? Người của nhà họ Quý cũng đến rồi."
Trên chiếc chiến xa sang trọng này có một nhóm đàn ông đang đứng, người cầm đầu là một người đàn ông rắn rỏi với tấm lưng rắn chắc. Hắn ta đứng trên bầu trời, hai tay khoanh lại, đôi mắt sắc bén liếc nhìn tình hình trong thị trấn, trông vô cùng uy nghiêm.
Mặc dù không hề động đậy, nhưng trong cơ thể hắn ta lại mơ hồ phóng thích ra linh khí, kinh khủng đến mức khiến người ta muốn quỳ xuống bái lạy. Đây cũng là một cường giả Hoàng Cảnh.
Trong đám người nhà họ Quý, Trần Mộc cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Quý Minh Hiên đứng ở phía trước, khóe miệng nhếch lên một tia kiêu ngạo. So với lúc trước, vết thương của Quý Minh Hiên bây giờ gần như đã lành hẳn, điều này cho thấy thực lực của nhà họ Quý thâm sâu đến nhường nào.
Sau người nhà họ Quý là một làn sóng kinh hoàng như sóng thần bất ngờ quét từ trên trời xuống.
Bùm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.