Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 948:  Lâm Tiêu thầm chửi một câu




Ngay lúc hắn đang chuẩn bị vươn vai, sau đó từ từ luyện hóa bia đá Tam Sinh này.
Lâm Tiêu trợn trừng mắt, cả người đều ngây ra.
????
Vụ gì thế này?
Dây trói trên người hắn là cái thứ quỷ gì vậy?
Còn có trận pháp Trấn Hồn, thuật pháp thần thông.
Còn có Kiếm Trận quỷ gì thế này.
Càng khiến hắn rợn tóc gáy hơn là, xung quanh đang có bảy cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Tới từ bảy nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc.
Đừng nói là vươn vai, Lâm Tiêu bây giờ ngoại trừ cái đầu còn động đậy được, thì những bộ phận khác đều như chết rồi, chả nhúc nhích được tẹo nào.
Chuyện gì vậy???
Trong mắt Lâm Tiêu đầy sự nghi hoặc và khó hiểu.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức tu vi Đại Đế Cảnh trên người bảy nữ tử này, chắc là tới từ Tôn Hoàng Giới.
Nhưng tại sao mỗi một nữ tử đều dùng ánh mắt cực kỳ căm hận để nhìn hắn vậy, giống như hắn nợ gì họ vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Vấn đề là hắn căn bản không quen biết những nữ nhân này mà.
“Này, những trận pháp, đế khí, thần thông trên người ta là các ngươi bày trận đúng không? Thế này là ý gì?” Lâm Tiêu vô cùng cạn lời, hỏi.
Lâm Tiêu vừa mở miệng liền giống như châm ngòi lựu đạn.
“Đồ phụ bạc, diễn xuất của ngươi sao lần nào cũng tốt như vậy hả? Ánh mắt nhìn y như là không quen biết chúng ta vậy, thật sự cho rằng ngươi đổi một khuôn mặt thì bọn ta liền không nhận ra ngươi sao?”
“Cuối cùng cũng để bọn ta tóm được rồi, lần này xem ngươi chạy đi đâu.”
“Còn hỏi bọn ta có ý gì, bọn ta chính là muốn trói ngươi mang về, để ngươi cho bọn ta một câu giải thích, tại sao lại đùa giỡn tình cảm của chúng ta như vậy!”
“Nếu ngươi không cho bọn ta một lời giải thích, thế thì đừng trách tỉ muội chúng ta không nể tình xưa.”
Bảy nữ tử đồng loạt bộc phát ra hết oán niệm trong lòng.
Nhưng lời này rơi vào tai Lâm Tiêu một cách rõ ràng nhưng ánh mắt càng thêm mờ mịt.
Cái gì với cái gì thế này.
Mấy nữ nhân này uống nhầm thuốc à.
“Này, các ngươi chắc là bắt nhầm người rồi, ta không quen các ngươi, làm gì có món nợ tình nào ở đây.” Lâm Tiêu buồn bực nói.
Bảy nữ tử nghe vậy càng tức hơn.
“Không quen biết? Bắt nhầm người? Ngươi là cái đồ phụ bạc, tới nước này rồi ngươi vẫn còn giảo biện à!”
“Bọn ta vẫn luôn truy đuổi ngươi từ Tôn Hoàng Giới xuống tới Huyền Thiên Giới này. Bây giờ bia đá Tam Sinh còn ở trong tay ngươi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi lại nói bọn ta bắt nhầm người?”
“Ha ha, chắc ngươi không định nói là đá Tam Sinh này là người khác nhét vào tay ngươi đấy chứ.”
Mấy nữ tử kia nghiến răng nghiến lợi, cơn giận xông thẳng lên não.
Lâm Tiêu ngây ra
艹!!
Mình trúng kế rồi!
Ngay lập tức Lâm Tiêu hiểu rõ hoàn toàn, thanh niên cõng bia đá kia chính là đàn ông cặn bã.
Tại sao lại cõng bia đá chạy điên cuồng, tại sao lại dễ dàng đưa bia đá cho mình.
Đệt!!!
Lâm Tiêu thầm chửi một câu.
“Mấy vị muội muội, các ngươi bình tĩnh một chút, Các ngươi gỡ trói cho ta trước đã, ta không chạy, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy là ta không phải người các ngươi muốn bắt, có được không?” Lâm Tiêu khóc không ra nước mắt, nói.
Vốn cho rằng nói vậy thì mấy nữ tử này sẽ nghe một chút.
Ai ngờ.
Phì!
“Đồ phụ bạc, có quỷ mới tin ngươi!!!”
“Lại còn chứng minh ngươi không phải là ngươi? Ta thấy là ngươi muốn nhân cơ hội chạy thoát thì có.”
“Không cần ngươi chứng minh, bọn ta bây giờ có chứng cứ chắc chắn xác định ngươi là kẻ mà bọn ta muốn bắt.”
“Đúng, Lạc tỷ, tới tỷ ra tay rồi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.