Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 978: Mặc dù lần đầu tiên




Lâm Tiêu thu hồi suy nghĩ, đem ánh mắt nhìn về phía bảy nữ tử đang duy trì kiếm trận.
"Mấy vị muội muội, đã lâu không gặp."
Trong mắt hắn không có chút ác ý nào.
Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc đang bị giam cầm chặt chẽ, nhưng từ việc mấy nữ tử này bảo vệ hắn ở thông đạo hạ giới, tiếp theo lại bày ra kiếm trận giúp hắn kéo dài thời gian.
Có thể thấy, đối phương không phải là địch nhân.
Sau khi Lâm Tiêu chào hỏi một tiếng, bảy nữ tử ít nhiều đều lộ ra vẻ áy náy và xấu hổ.
Thật sự là trước đó đã hiểu lầm thiếu niên này, còn làm chuyện quá đáng với người tal
Hiện tại các nàng nghĩ lại, đều vô cùng ngượng ngùng.
"Công tử, tạ ơn, trước đó đã cứu ta!" Ma nữ Mị Hoặc đứng ra đầu tiên, nói với Lâm Tiêu nói.
Ở thông đạo hạ giới, nàng ta đã tha cho đối phương.
Nhưng không ngờ, thời khắc nguy cấp, đối phương lại lần nữa xuất hiện cứu nàng ta.
So với tên khốn nạn lừa tình kia, hai người quả thực không thể so sánh.
Lâm Tiêu cười cười, nhìn thấy biểu tình và ánh mắt của mấy nữ tử này, hắn liền biết mấy nữ tử này đã hoàn toàn hiểu rõ hắn.
Hắn không phải là tên tra nam chính hiệu kia. "Các ngươi hiểu rõ rồi sao?!" Lâm Tiêu hỏi. "Vâng... Là chúng ta hiểu lâm."
"Xin lỗi công tử, là chúng ta quá mức lỗ mãng."
"Lần này là lỗi của chúng ta, lại mang đến cho công tử không ít phiền toái. Nếu như công tử có yêu cầu gì, xin cứ nói cho chúng ta biết."
"Thật sự là tên khốn nạn kia quá xảo quyệt, xin công tử thứ lỗi." Bảy nữ tử lần lượt mở miệng xin lỗi Lâm Tiêu.
Các nàng đều là thiên chỉ kiêu nữ của các thế lực đỉnh cấp thuộc Tôn Hoàng Giới, không phải là người không biết lý lẽ.
Hiểu lầm đã giải trừ, nên xin lỗi thì nhất định phải xin lỗi.
Lâm Tiêu thấy vậy, vội vàng hướng các nàng khoát tay áo, ôn hòa nói: "Chuyện đã qua thì cho qua, huống chỉ các người cũng không sai, ta hiểu, hiểu!".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Nghe Lâm Tiêu nói như vậy. Trong mắt bảy nữ tử đều cảm động.
Trong lòng càng thêm áy náy, đồng thời đều cảm thấy công tử này thật sự quá tốt.
Nhưng mà. Lâm Tiêu lúc này đột nhiên chuyển giọng.
"Hiểu thì hiểu, nhưng nên đền bù vẫn phải đền bù!"
"Từ đầu đến cuối ta đã giải thích cho các ngươi nhiều lần như vậy, các ngươi hoàn toàn không nghe, không tin, không công nhận ta."
"Trái tim nhỏ bé yếu đuối này của ta đã thủng ngàn lỗ, thương tích vô số. Điều này khiến cho ta sau này cũng không dám tin tưởng người lạ nữa, nói không chừng sẽ vì vậy mà bỏ lỡ một số người có duyên phận."
"Như vậy, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến vận khí, vận khí này vừa ảnh hưởng, cơ duyên mà ta vốn nên có được, có lẽ sẽ không còn nữa..."
"Các ngươi nói xem hậu quả này có nghiêm trọng hay không?"
Lâm Tiêu nghiêm mặt đem từng chuyện một liệt kê ra.
Nghe vậy, bảy nữ tử liên tục chớp mắt, mỗi người đều đã ngây ngốc, tê dại. Đây là chuyện gì thế?
Tại sao lại có một loại cảm giác kỳ quái, cứ thấy mấy lời này vừa có lý nhưng cũng vừa vô lý...
"Công tử, vậy, vậy ngươi muốn thế nào?" Lạc tỷ vẻ mặt ngây ngốc hỏi.
Bảy nữ tử từ khi sinh ra đến giờ, ở trong thế lực của mình đều là được mọi người chú ý, được bồi dưỡng nâng niu.
Nào từng thấy loại vô lại như thế này.
Đừng nói là các nàng, cho dù là người Thiên Huyền Giới và Tôn Hoàng Giới, sợ rằng cũng chưa từng thấy.
Lâm Tiêu nghe đối phương hỏi như vậy, lại nhìn phản ứng ngây ngốc của các nàng, biết cá đã cắn câu.
Quả nhiên, thông qua sự quan sát của bản thân, mấy nữ tử này bị lừa không phải là không có lý do.
Thiệt thà quát
Theo một góc độ nào đó mà nói, đây xũng xem như hắn đang khen các nàng.
Ít nhất ở địa cầu, loại nữ tử thiệt thà như vậy cũng hơi hiếm.
"Quê chúng ta có một câu nói gọi là, lấy độc trị độc. Cho nên, các ngươi hiểu chưa!?" Lâm Tiêu mỉm cười nói.
Các nàng nhìn nhau. Hiểu thì hiểu rồi. Nhưng yêu cầu này...
"Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng với các ngươi, ta nói được làm được." Lâm Tiêu đảm bảo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.