Lúc Lâm Tiêu nói lời này, hắn vô cùng chân thành. Sự thật cũng giống như lời hắn nói.
Nếu không phải lão tổ Bất Tử Cốc lưu đày bọn họ đến Hư Vô Loạn Lưu, hắn cũng không thể tình cờ trở về Trái đất.
Như vậy, khi hắn vượt tâm ma kiếp, đứng trên lằn ranh sinh tử, chắc chắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
Lão tổ Bất Tử Cốc trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, nghiến răng ken két.
Sớm biết tiểu tử này khó chơi như vậy thì một năm trước lão đã ra tay giết chết hắn.
Bây giờ, bị kiếm trận đáng sợ bao phủ cả Bất Tử Cốc, trong lòng lão bắt đầu dâng lên cảm giác bất ổn, cảm thấy xung quanh tràn ngập nguy cơ chết chóc.
Mặc dù đối phương bảo sẽ không kích hoạt mấy thủ đoạn công kích của kiếm trận.
Nhưng lão không tin một chữ nào mà Lâm Tiêu phun ra hết! Kiếm trận!? Lão tổ Bất Tử Cốc thầm suy nghĩ, sau đó lặng lẽ tích tụ sức mạnh.
Muốn phá trận, cách đơn giản nhất chính là... giết chết người điều khiển trận pháp.
Trận pháp này đương nhiên do Lâm Tiêu điều khiển..
Vậy thì...
"Lâm Tiêu, ta có thể cảm nhận được uy lực kiếm trận của ngươi vô cùng phi phàm. Nhưng dù sao ta cũng là cường giả Đại Đế Cảnh, nếu thật sự khiến ta nổi giận, cho dù phải trả giá đắt đến đâu, ta cũng sẽ không để ngươi chạy thoát khỏi
nơi này."
"Hai chúng ta đều có lỗi, hay là bỏ qua hiềm khích, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta?"
Lão tổ Bất Tử Cốc bề ngoài tỏ vẻ bất lực, nhưng sát ý trong mắt lại dần trở nên sắc bén.
"Bỏ qua hiềm khích?"
Lâm Tiêu sắp cười thành tiếng.
"Ngươi lưu đày ta đến Hư Vô Loạn Lưu, nếu không phải ta phước lớn, mạng lớn, ngươi nghĩ ta có thể sống sót được à? Ngươi gọi đây là lỗi nhỏ chỉ cần nói vài câu là xong sao?"
"Ngươi sai Bất Tử Cốc diệt Kiếm Ma tông của ta, đây chỉ gọi là có lỗi?"
"Ngươi có phải bị điên không vậy!"
Sát ý trên người Lâm Tiêu nồng đậm, gần như hóa thành thực thể.
Nhưng lão tổ Bất Tử Cốc lại không hề sợ hãi.
Cách hành xử kiêu ngạo như vậy, ở Thiên Huyền Giới không ít, lão cũng thấy nhiều rồi.
"Vậy ngươi muốn bồi thường thế nào?" Lão tổ Bất Tử Cốc lại hỏi.
Lâm Tiêu thấy thái độ của đối phương thì hiểu rằng loại suy nghĩ bệnh hoạn, tự cho mình là đúng kia là bệnh chung của tất cả các Đại Đế Thiên Huyền Giới.
"Mạng của ngươi, cộng thêm mạng của tất cả mọi người trong Bất Tử Cốc thì sao?" Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, nghiêm túc hỏi.
"Ngươi đúng là..." Lão tổ Bất Tử Cốc tỏ vẻ tức giận.
Lão giả vờ bất lực kêu lên mấy tiếng, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, quát lớn: "Giết!!"
Vừa dứt lời, liền có hai bóng người lao đến với tốc độ cực nhanh, đột kích hai bên sườn của Lâm Tiêu.
Hai kẻ phát động cuộc đột kích này không phải người, mà là hai con rối. Ở Bất Tử Cốc, chỉ cần là Trưởng lão trở lên thì hầu như ai cũng có con rối. Chúng là át chủ bài bảo vệ tính mạng của bọn họ.
Chỉ cần bọn họ không bị giết chết trong một đòn thì con rối có thể giúp chủ nhân đỡ chiêu, hoặc gánh lấy phần lớn sát thương.
"Hừ! Đấu với ta, ngươi còn quá non." Lão tổ Bất Tử Cốc lộ vẻ mừng rỡ. Lão cố ý câu giờ là để chuẩn bị cho đòn tấn công quan trọng này.
Hai con rối bản mệnh kia của lão ít nhất cũng có thực lực Bán Đế đỉnh phong.
Đặc biệt là khả năng phòng ngự của con rối, không hề thua kém cường giả Đại Đế Cảnh.
Âm ầm! Hai con rối tấn công đều đánh trúng Lâm Tiêu, thành công đột kích.
Nhưng lão tổ Bất Tử Cốc chưa kịp vui mừng thì cảnh tượng khiến lão kinh hãi đã xuất hiện.
Rắc! Rắc!!
Hai con rối nhanh chóng phủ đầy bụi bặm, mục nát với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Tiếp theo, tứ chỉ của con rối vỡ vụn, rơi xuống đất, toàn thân bắt đầu tan rã. Trong khi đó, Lâm Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề hấn gì.
Lão tổ Bất Tử Cốc: "?22"
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Lão có chút ngơ ngác.
Tình hình hiện tại đã vượt quá phạm vi hiểu biết của lão.