Ván Cược Giữa Anh Và Em

Chương 1:




Kẻ g.i.ế.c người trong tin tức, có bóng lưng giống chồng tôi.
Tôi thấy nực cười, gọi Lộ Minh ra xem cùng.
Anh đứng phía sau tôi, tay đang cầm con d.a.o dính máu: “Em biết không, thịt của người phụ nữ trẻ tuổi này, rất thơm…”
Trong bếp, mùi thịt thơm bay ra.
1.
"Hôm nay, ở trên ngọn núi hoang vu ở vùng ngoại ô của thành phố của chúng ta, đã phát hiện một t.h.i t.h.ể nữ không rõ danh tính. Đây là vụ án g.i.ế.c người thứ sáu xảy ra tại thành phố trong vòng hai năm qua, hiện tại hung thủ vẫn đang nằm ngoài vòng pháp luật, kính mong toàn thể công dân trong thành phố hãy giữ cảnh giác, thận trọng khi đi ra ngoài."
Bên ngoài cửa kính xe, cơn mưa lớn ướt đẫm, cùng với tiếng đài phát sóng tin tức từ radio trong xe, tạo nên bầu không khí kỳ dị khiến người ta không khỏi cảm thấy rùng mình.
Tôi và Lộ Minh ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người ngồi một bên, hai bên cố gắng ngồi giữ khoảng cách xa nhau nhất có thể.
Cảnh tượng này, bất kỳ ai nhìn thấy cũng không nghĩ chúng tôi là đôi vợ chồng sắp cưới đang trên đường đi đăng ký kết hôn.
Tài xế lẩm bẩm một câu: “Lại có người c.h.ế.t rồi, thời buổi này còn có thể sống yên ổn được không đây!”
Sau khi nhìn qua gương chiếu hậu, tài xế đã liếc nhìn hàng ghế sau, thấy tôi và Lộ Minh, mỗi người ngồi một bên im lặng không nói gì, anh ta không nhịn được nên đã bắt chuyện với chúng tôi.
“Vừa nãy đón hai người từ sân bay, thấy điểm đến là cục Dân Chính, hai người là từ nơi khác về Sơn Thành để đi đăng ký kết hôn sao?”
Lộ Minh từ trước tới giờ đều rất ghét việc bị người khác dòm ngó, nhìn thấy anh nhíu mày càng lúc càng chặt, bàn tay cũng đã không kiểm soát được mà nắm chặt lại.
Tôi mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, không ngờ hôm nay trời lại mưa lớn như thế này.”
Tài xế nghe vậy, đã thấy hứng thú, bắt đầu nói lảm nhảm: “Hôm nay không phải là ngày tốt, là ngày đại hung. Cô thấy đấy, đài vừa phát sóng tin tức về vụ g.i.ế.c người, trời lại còn mưa lớn không có dự báo trước, đây đều không phải là điềm báo tốt.”
“Tôi nói thật, hai người nên đổi ngày đăng ký kết hôn đi, hôm nay thật sự không may mắn.”
Thấy tài xế muốn can thiệp vào lịch trình mà chúng tôi đã sắp xếp, Lộ Minh đã lập tức nổi giận, anh giơ chân đạp mạnh vào lưng ghế tài xế.
"Anh lo mà lái xe cẩn thận đi, đừng có mà nói nhảm."
Tài xế bị dọa cho giật mình, vô tình lắc tay lái, đường vốn đã trơn trượt, anh ta không kịp vững tay lái, xe trượt ở giao lộ, suýt chút nữa đ.â.m vào xe phía trước.
May mà anh ta nhanh tay lẹ mắt, đã ổn định lại tay lái, tránh được sự cố xảy ra.
Không đợi tài xế lấy lại bình tĩnh, Lộ Minh đã xuống xe, đạp mạnh vào cánh cửa xe, lực đạp mạnh khiến toàn bộ thân xe rung lên.
Khi đi qua chỗ của tài xế, Lộ Minh đột nhiên nói với tài xế bằng giọng điệu khiến người ta không khỏi ớn lạnh: "Đừng quá tò mò vào chuyện người khác, không thì cũng không biết tại sao lại c.h.ế.t đâu."
Vừa dứt lời, Lộ Minh liền ngồi lên một chiếc xe taxi khác ở phía sau, nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Ban đầu tài xế không kịp phản ứng, sau đó anh ta định xuống xe để tính sổ với Lộ Minh.
Tôi vội kéo tay tài xế lại, cười hòa nhã nói: "Xin lỗi anh, hôm nay tâm trạng của anh ấy không được tốt, tôi sẽ chuyển thêm cho anh 5000 tệ, coi như là bồi thường tổn thất về tinh thần của anh."
Có tiền rồi, thì mọi chuyện đều dễ giải quyết hơn.
Tài xế đã bớt giận, nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm phàn nàn.
"Cô à, tôi thấy cô cũng có phong thái, cũng không thiếu tiền, sao lại không tìm một người chồng tốt tính hơn."
"Hôm nay là ngày đi đăng ký kết hôn mà tâm trạng anh ta còn không vui, vậy cuộc sống hôn nhân sau này sẽ còn nhiều chuyện xảy ra lắm, không chừng anh ta còn bạo hành cô nữa đấy!"
"Hơn nữa còn……"
Tài xế cố gắng khuyên ngăn tôi rằng hôm nay đừng đi đăng ký kết hôn với Lộ Minh, dù thế nào cũng không để cho tôi xuống xe.
Đang nói, màn hình điện thoại của tôi sáng lên, WeChat hiện lên tin nhắn từ Lộ Minh.
"Mười phút nữa, nếu không đến cục Dân Chính, thì hôm nay hủy bỏ đăng ký. Từ nay về sau, vĩnh viễn là bao xa thì em cút ra xa chừng đó cho anh."
Lộ Minh đã gửi cho tôi “tối hậu thư”, tôi cũng không để ý đến những lời nói tào lao của tài xế nữa, trực tiếp xuống xe.
Tôi với Lộ Minh khi đi chỉ mang theo một chiếc ô, vừa rồi anh đã cầm chiếc ô đó đi.
Không còn cách nào, tôi cầm túi xách che đầu, đôi chân mang giày cao gót giẫm từng bước, dầm mưa lớn chạy tới cục Dân Chính.
May là chỗ tôi vừa xuống xe lúc nãy không xa cục Dân Chính lắm, nếu không tôi có chạy đến c.h.ế.t cũng không đến kịp.
Phía sau vang lên giọng nói bực tức của tài xế: "Cô à, nghe tôi khuyên một câu, giữ mạng sống quan trọng hơn, người này thực sự không thể lấy đâu!"
Tôi khẽ nhếch khóe miệng, không quay đầu lại mà lao thẳng vào sảnh của cục Dân Chính.
Giữ mạng sống?
Kết hôn với Lộ Minh, chẳng phải để giữ mạng sống hay sao!
Trước khi bước vào, tôi đã nhìn thoáng qua công trường xây dựng cách cục Dân Chính không xa.
"Nơi tiếp theo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.