Ván Cược Giữa Anh Và Em

Chương 12:




Từ đầu đến cuối, Văn Hinh luôn cúi đầu, không muốn đáp lại.
Tôi tiếp tục nói: "Lộ Minh, anh còn mặt mũi nói yêu Văn Hinh à, ngay cả bệnh tình của cô ấy anh còn không biết, cô ấy thật sự chỉ bị ốm đau do di truyền, nhưng anh lại cho rằng cô ấy đang gặp vấn đề về tim mạch."
“Nếu anh đã thực sự đặt mình vào Văn Hinh, anh sẽ biết điều này!”
Lộ Minh không tin vào những gì tôi nói, anh cứ lắc lắc đầu: "Không thể nào! Anh thật sự yêu cô ấy! Vì cô ấy, anh có thể bán rẻ mọi thứ! Dù chỉ ở bên người như em, tôi cũng chấp nhận!"
"Đừng có lừa mình dối người nữa, Lộ Minh, chỉ là anh đang không cam lòng mà thôi. Anh tự cho mình là người kiểm soát Văn Hinh, nhưng không ngờ rằng cô ấy chính là yếu tố phá hỏng kế hoạch của anh. Vì vậy, khi sống lại một lần nữa, anh chỉ muốn kiểm soát cô ấy, để bù đắp cho những lỗi lầm trước đây của anh."
Lộ Minh đối xử với Văn Hinh, chỉ có kiểm soát và mưu tính. Cái lần mà Văn Hinh bị giật túi tiền, thật ra là do Lộ Minh sai đàn em làm chuyện đó.
Anh cần một cái ván để giúp anh vượt qua cái cảnh túng thiếu khó khăn, Văn Hinh, một cô gái ngây thơ lại giàu có, đã trở thành con mồi của anh.
Giống như mong muốn của anh, cô luôn ủng hộ anh thi vào đại học ở thủ đô. Anh tự cho rằng anh sẽ có một cái ván tốt hơn trong tương lai, nên đã từ bỏ cô.
Đáng tiếc, những gì xảy ra sau đó đã làm hỏng kế hoạch của anh, khiến anh hóa điên.
Lộ Minh không muốn thừa nhận thất bại của mình, anh tự cho rằng mình là người có tình sâu nghĩa nặng, là người vì yêu mà điên dại, để làm ra những chuyện mất lý trí.
Ai ngờ ông trời đã ngủ quên, để anh có cơ hội sống lại lần nữa.
Anh trùng sinh về năm hai đại học, và điều đầu tiên anh làm là giữ Văn Hinh, không đi lên vết xe đổ.
Khi anh đang suy nghĩ về cách trả thù Văn Hinh, thì cô lại đi ra nước ngoài, từ đó không còn tin tức nào về cô.
Điều này đã làm anh tràn đầy oán hận, thù không thể báo, anh không thể sống một cuộc sống trọn vẹn.
Đúng lúc đó, sự xuất hiện của tôi đã giúp anh nhìn thấy cơ hội.
Anh thấy tôi cứ dây dưa bám chặt không rời, thấy được sự mê muội của tôi, đã bắt đầu huấn luyện tôi giống như huấn luyện một con ch.ó vậy.
Anh cư xử với tôi lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, trước mặt tôi anh còn giả vờ luôn nhớ nhung đến Văn Hinh.
Anh cho rằng một thiên kim tiểu tư như tôi, khi không có được thứ gì, thì liền cố chấp để có được thứ đó.
Cuối cùng, tôi "thành công" rơi vào lòng bàn tay của anh. Nhưng trong quá trình đó có một vài sự cố xảy ra, và tôi cũng đã trùng sinh.
Vì để cho anh kéo tôi xuống nước, tương kế tựu kế, tôi đã diễn theo vở kịch của anh, từ đó anh đã thành công “thuần phục” tôi.
Anh nghĩ rằng mình đã kiểm soát được mọi chuyện, nhưng lại không ngờ rằng tôi và Văn Hinh đã quen biết nhau từ lâu!
Đối với anh mà nói, đó chính là sự phản bội, là nỗi nhục nhã!
14.
Đưa anh lên vị thế cao, rồi lại tàn nhẫn đẩy anh xuống tận cùng. Cộng với việc tôi đã lén lút pha trộn các loại thuốc gây rối loạn thần kinh cho anh uống, Lộ Minh bây giờ, đã điên thật rồi.
Nhưng điều này là chưa đủ phải không?
Tôi vẫn còn thứ gây ra kích động mạnh hơn, đang chờ đợi anh đấy~
Lộ Minh cầm dao, lao về phía chúng tôi.
Nhưng ngay khi vừa bước đến, anh đã hoa mắt chóng mặt, ngã mạnh xuống đất.
Còn Văn Hinh bị trói bên cạnh tôi, cũng đã cởi xong dây trói, quay qua giúp tôi cởi trói.
Lộ Minh kinh ngạc nhìn vào cảnh tượng lật ngược tình thế, anh như một con sâu to lớn bốc mùi hôi thối trườn về phía chúng tôi.
"Làm sao có thể… Cơ thể Văn Hinh yếu… Làm sao cô ấy có thể tháo được nút thắt do anh buộc!"
Tôi xoa xoa cổ tay, nhìn xuống con sâu kia: "Lộ Minh, anh hãy nhìn kỹ xem, xem anh ấy có phải là Văn Hinh không!"
Vừa dứt lời, tôi lấy ra khăn giấy tẩy trang đã chuẩn bị sẵn từ trước, "Văn Hinh" cúi đầu xuống, để tôi lau lớp ngụy trang trên mặt anh ấy.
Lau lớp trang điểm, lột lớp sáp trên lông mày, mũi và cằm. Những lớp sáp này tôi đã tìm người thiết kế riêng, không đưa tay chạm vào là không thể nhận ra.
Lộ Minh kinh ngạc nhìn những thứ này, đôi mắt anh mờ mịt: "Anh… Không phải là Văn Hinh?"
Tôi ngẩn người một lát, rồi cười nhẹ, đúng vậy, sau khi anh trùng sinh, đã nhiều năm không gặp lại Văn Hinh.
Cái lần anh gặp Văn Hinh ở kiếp trước, lúc đó anh đang trong “trạng thái sẵn sàng chiến đấu”, tình huống lúc đó vô cùng căng thẳng, một người không yêu Văn Hinh, sau này làm sao có thể nhớ rõ được diện mạo của cô ấy?
Có lẽ trong suy nghĩ của anh, Văn Hinh vẫn là cô gái nhỏ ngày xưa mà anh đã dắt mũi và lừa dối.
Thật đáng tiếc, tôi đứng trước mặt Lộ Minh, cúi xuống khinh bỉ nhìn anh: "Lộ Minh, bị một người đàn ông lừa dối cảm giác thế nào?"
"Người đàn ông?"
Tôi kéo người đã cùng tôi thực hiện kế hoạch trả thù, là người đã đi cùng tôi đến tận bây giờ: "Làm quen lại nhé, đây là Giang Âm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.