Ván Cược Giữa Anh Và Em

Chương 2:




2.
Ngày hôm sau, tôi đi một mình lên máy bay quay về, Lộ Minh thì đang ở lại Sơn Thành, nói là muốn tụ họp cùng với bạn cũ.
Trước khi tắt điện thoại, màn hình điện thoại tôi hiện lên một đoạn tin tức hôm nay.
"Lúc rạng sáng nay, lại một t.h.i t.h.ể nữ chưa rõ danh tính được người tên u X phát hiện tại công trường xây dựng cách cục Dân Chính 500 mét..."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa nhỏ vẫn chưa tạnh, thở dài.
"Sơn Thành... Lại nhiều như vậy……"
Lộ Minh, tôi đợi anh quay về.
Những người quen biết tôi và Lộ Minh, sau khi biết được chúng tôi đã đăng ký kết hôn, đều không nhịn được mà cảm thán, đúng là một người kiên trì đến cùng.
Thật ra là hồi đó khi tôi theo đuổi Lộ Minh, đã gây ra nhiều chuyện động trời, khiến mọi người đều biết.
Có người bạn đã đùa rằng: "Với cái tính điên của Lâm Nhân Nhân, đúng là Lộ Minh không còn đường thoát."
Trong mắt bọn họ dường như thấy rằng, tôi coi Lộ Minh như tính mạng, mất đi anh, tôi sẽ không sống nổi.
Bọn họ coi tôi là kẻ si tình.
Còn Lộ Minh ở trong mắt họ, chỉ là một kẻ ngốc.
Một cậu thanh niên nghèo xuất thân từ miền núi, may mắn thi đỗ vào trường đại học tốt nhất ở thủ đô, sau đó lại được một cô gái có gia thế giàu có như tôi để ý, anh còn có gì mà không vừa lòng?
Nhưng Lộ Minh lại không thèm chấp nhận, đối diện với sự theo đuổi của tôi, anh tỏ ra rất bài xích, thậm chí trước mặt hay sau lưng đều không nể mặt tôi chút nào, nhiều lần làm tôi bẽ mặt.
Còn tôi, vẫn duy trì hình tượng của kẻ si tình đến cùng.
Cho dù Lộ Minh có đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn không ngừng chi tiền cho anh, kéo tài nguyên, tìm mối quan hệ.
Cứ thế, từ một sinh viên năm tư chưa tốt nghiệp, tôi đã giúp Lộ Minh trở thành một ông chủ nhỏ với tài sản hàng triệu.
Đi đến bước này, cho dù Lộ Minh có là tấm thép, cũng phải bị tôi làm cho tan chảy.
Ngay sau ngày anh tốt nghiệp, cuối cùng anh cũng đã cùng tôi đi đăng ký kết hôn.
Tôi cao hứng khoe trên vòng bạn bè, bình luận chúc mừng ngập tràn, mọi người đều hỏi chúng tôi khi nào tổ chức đám cưới.
Tôi không hỏi Lộ Minh, trực tiếp trả lời, không tổ chức.
Nhìn thấy câu trả lời của tôi, bạn bè đều cho rằng tôi lại nhường nhịn Lộ Minh, chịu đựng tính xấu của anh.
Có vài người bạn thân thiết gọi điện cho tôi, khuyên tôi rằng đã đăng ký kết hôn rồi thì không thể mãi nuông chiều Lộ Minh như vậy.
Tôi đều ậm ừ cho qua.
Các bạn xem, rõ ràng đây là quyết định của tôi, nhưng mọi người lại vô thức đổ lỗi lên đầu Lộ Minh.
Cái thay đổi một cách vô tri vô giác này, thật sự là một chuyện rất đáng sợ.
Mặc dù tôi tin rằng, trong chuyện không tổ chức đám cưới này, Lộ Minh và tôi đều đồng thuận.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại Lộ Minh chưa hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị với tôi, thậm chí anh còn mang đầy hận thù với tôi.
Chỉ có điều anh không thể rời bỏ tiền của tôi, không thể rời bỏ sự nuông chiều vô hạn, không thể rời bỏ cái cảm giác vinh quang được người khác tôn trọng mà tôi mang lại cho anh.
Những điều này tôi đều biết rõ, mặc dù trước mặt người khác tôi luôn tỏ ra bộ dạng uất ức chịu đựng, tuy nhiên tôi thấy Lộ Minh làm như vậy chẳng có gì sai.
Tôi chỉ mong anh sẽ không thể rời bỏ tất cả sự hỗ trợ mà tôi mang lại.
Quan trọng là anh buộc phải ở bên cạnh tôi là được rồi.
3.
Chớp mắt đã hơn bốn tháng kể từ ngày tôi và Lộ Minh đăng ký kết hôn.
Trong thời gian này, anh lấy cớ phải đi kiểm tra một công trình ở nơi khác, mãi không quay về.
Ai cũng có thể thấy rõ, anh đang trốn tránh tôi, không muốn sống chung với tôi dưới một mái nhà.
Những người bạn tốt, thường xuyên gọi điện cho tôi, khi tôi đồng ý họ sẽ đến nhà bầu bạn với tôi.
Trong đó Tần Tinh là cô bạn quan tâm đến tôi nhất, cô ta cũng là nhân viên trong công ty của Lộ Minh, nhưng chưa bao giờ nể mặt một vị giám đốc như anh.
Trước đây, Tần Tinh từng đứng trước mặt Lộ Minh, lớn tiếng trách mắng, bảo anh đừng thao túng tâm lý tôi nữa.
Nếu thực sự không yêu tôi, thì đừng vừa níu kéo tôi, vừa hạ thấp tôi, lại vừa thản nhiên hưởng thụ tài nguyên của tôi.
Hãy nhìn lời nói này xem, lời lẽ thật chính nghĩa, quả thật là lo nghĩ cho tôi.
Nếu không phải diễn xuất của Tần Tinh quá kém, chắc chắn tôi đã không nhận ra cô ta chính là tai mắt do Lộ Minh cài vào để theo dõi tôi.
Nếu không thì với tính tình của Lộ Minh, bị mắng như thế vào mặt, anh không lấy d.a.o c.h.é.m cô ta đã là lòng nhân từ rồi.
Làm sao anh có thể không nói tiếng nào, để mặc cho Tần Tinh mắng xong, còn không hận thù mà tiếp tục giao trọng trách trong công ty cho cô ta chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.