Ván Cược Giữa Anh Và Em

Chương 8:




9.
Ngay khi Lộ Minh chuẩn bị vặn tay nắm cửa, tôi nói vọng ra: “Anh làm gì vậy! Em đi vệ sinh anh cũng muốn nhìn à……”
Tay nắm cửa lỏng lại, Lộ Minh im lặng một lát, rồi hỏi: “Lúc nãy em đang nói chuyện điện thoại à? Anh nghe thấy em đang nói chuyện với người khác.”
“Vâng, em muốn tìm người để giải quyết những hình ảnh trong camera.” Lộ Minh im lặng một lát rồi nói một câu: “Mau xuống dưới ăn cơm.” rồi sau đó tiếng bước chân rời đi vang lên.
Tôi thở phào một hơi, mở cửa đi ra, liền thấy Lộ Minh đứng ngay ở cửa, khi tôi vừa bước ra, anh lập tức lao vào nhà vệ sinh, lục lọi và nhìn kỹ bốn phía rồi mới đi ra.
Tôi đỏ mặt, tức giận nói: "Lộ Minh, bây giờ anh bắt đầu theo dõi em rồi đúng không?"
"Kiếp trước em luôn bị như vậy, mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng bệnh, đều bị người khác nhìn chằm chằm. Lộ Minh, có phải anh muốn bức tử em không!"
Tôi rõ ràng có thể nhìn thấy anh có chút hoảng hốt, anh rất vất vả mới tìm được một người nói sẽ bảo vệ anh, làm sao anh có thể để tôi c.h.ế.t thật.
Thấy tôi bị kích động, đưa tay lên vuốt n.g.ự.c rồi thở gấp, cuối cùng thì anh cũng đỡ lấy tôi, không ngừng nói xin lỗi.
"Xin lỗi em, anh chỉ cảm thấy gần đây trong nhà còn có thêm người khác, vừa rồi lại nghe thấy giống như em đang nói chuyện với ai đó. Là anh đã quá đa nghi, xin lỗi em, em đừng kích động, hãy bình tĩnh lại, trái tim của em không thể chịu đựng được..."
Anh đỡ tôi lên giường, không hỏi gì nữa.
Cuối cùng thì tôi cũng đã thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng tự cảnh cáo bản thân, cái tính đa nghi của Lộ Minh quá đáng sợ, sau này tuyệt đối không được chủ quan.
May là tôi đã cải tạo lại căn biệt thự này, phía sau chiếc gương lớn trong phòng vệ sinh, là một không gian khác thông với toàn bộ căn biệt thự.
Tôi nhìn vào chiếc gương lớn treo trên tường trong phòng.
Tôi biết, chắc chắn là Văn Hinh đang hồi hộp nhìn tôi từ phía sau tấm gương.
Chờ thêm một chút nữa, tôi thầm nhủ trong lòng, nói với Văn Hinh, và cảnh cáo chính mình.
Sau đó, Lộ Minh càng lúc càng quan sát tôi kỹ hơn. Nhưng tôi có thể nhận ra, anh càng ngày càng trở nên bực bội hơn.
Tôi biết, anh đang đánh giá, đang cân nhắc. Dựa vào kế hoạch của anh, thời gian của anh cũng không còn nhiều nữa.
Nhiều lần, tôi tỉnh giấc vào nửa đêm, lại thấy Lộ Minh đang ngồi yên không nhúc nhích, chăm chú nhìn tôi.
Tôi điều chỉnh hơi thở, để anh không phát hiện ra điều gì bất thường từ tôi, lén nghe anh đang tự lẩm bẩm một mình.
"Tại sao lại giống như vậy… Hinh Hinh có vấn đề về tim, Nhân Nhân cũng..."
"Hinh Hinh biết tất cả sở thích của mình, Nhân Nhân cũng biết... Nhân Nhân thậm chí còn yêu mình hơn cả Hinh Hinh..."
"Không đúng… Hai người không giống nhau... Hinh Hinh không hiểu mình, cô ấy sợ mình, cô ấy hận mình… Còn Nhân Nhân thì không..."
"Nhân Nhân nói sẽ bảo vệ mình... Nhân Nhân là người đầu tiên nói sẽ bảo vệ mình..."
“Mình có nên từ bỏ Văn Hinh, để cùng với Nhân Nhân sống một cuộc sống tốt..."
……
Tôi thật sự không biết nên nói gì nữa, trách tôi diễn kịch quá tốt chăng?
Không được, tôi phải ép anh một cú.
10.
Thoáng cái đã vài tháng trôi qua, Lộ Minh càng ngày càng tin tưởng tôi hơn, thậm chí còn bắt đầu ỷ lại vào tôi.
Tôi lần lượt tẩy não anh, tôi sẽ bảo vệ anh, tôi sẽ giúp anh, lần lượt làm anh mất đi phòng bị.
Rõ ràng là chiêu tẩy não của tôi vô cùng hiệu quả, anh bắt đầu đối xử tốt với tôi, không còn dò xét hay giám sát tôi nữa.
Nhân lúc anh đi ra ngoài, Văn Hinh cuối cùng cũng có cơ hội để xuất hiện, nôn nóng nói: "Nếu không thì hãy để tôi trở lại sớm đi, cứ tiếp tục kéo dài thế này, cô sẽ gặp nguy hiểm mất."
Tôi không chút nghĩ ngợi liền ngắt lời: "Không được! Nếu lúc này cô lộ diện, sẽ không có lợi cho kế hoạch của chúng ta!"
Tôi động viên Văn Hinh: "Những tội ác anh ta đã làm vẫn chưa được phơi bày ra, nếu chúng ta nôn nóng thực hiện kế hoạch, những nạn nhân bị anh ta giấu đi, có thể sẽ không bao giờ có cơ hội biết sự thật."
"Cô hãy tin tôi, tôi có thể kiểm soát được anh ta, sẽ không có nguy hiểm đâu."
Văn Hinh lại một lần nữa bị tôi thuyết phục, trước khi vào đường hầm bí mật, Văn Hinh ôm chặt lấy tôi, hôn nhẹ lên trán tôi.
"Cô nói gì tôi cũng sẽ nghe cô, lần này tôi sẽ bảo vệ cô."
Tôi đau lòng chạm lên chiếc váy đỏ trên người Văn Hinh, mắt đỏ, cố nén nước mắt, "Đã để cô ăn mặc như vậy, thật bất công cho cô rồi."
Văn Hinh xoa xoa đầu tôi, cười nói: "Chỉ là một chiếc váy, có gì mà bất công. Miễn đó là điều cô muốn làm, tôi đều sẽ chấp nhận."
Cảm ơn, lần này, tôi sẽ bảo vệ chúng ta thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.