Ván Cược Giữa Anh Và Em

Chương 9:




Ngày qua ngày, Lộ Minh càng ngày càng nôn nóng, ngoại trừ tôi ra thì khi anh đối mặt với người khác, anh không thể kiềm chế được cơn tức giận, ngày càng trở nên hung hăng.
Tôi biết, thuốc mà tôi cho anh uống từ lâu đã bắt đầu có tác dụng.
Tôi cần phải ép anh căng như một chiếc cung đã sẵn sàng để bắn.
Cuối cùng, Lộ Minh lại một lần nữa mất kiểm soát, sau khi đánh nhau với ai đó trước công ty, tôi biết thời cơ đến rồi, tôi gửi tin nhắn cho Văn Hinh: "Có thể bắt đầu bước tiếp theo."
Tối hôm sau, sau khi nhận được một tin nhắn, Lộ Minh thay đổi sắc mặt, vội vã đi ra ngoài.
Anh đi ra ngoài đến tận nửa đêm mới về nhà, tôi không đi ngủ, mở cửa cho anh.
Tôi chuẩn bị nước tắm cho anh, anh đứng đằng sau nhìn tôi chu đáo làm mọi thứ. Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi tôi: "Tại sao em không hỏi anh đã đi đâu?"
Tôi nói: "Nếu anh tin em, tự khắc sẽ nói cho em biết. Nếu anh không muốn nói, em sẽ không hỏi. Lộ Minh, hãy nhớ, anh muốn làm bất cứ việc gì, em đều sẽ giúp anh."
"Kể cả việc anh muốn Văn Hinh quay về?"
Tôi im lặng, nhìn Lộ Minh.
Lộ Minh hơi tránh ánh mắt của tôi, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Anh vừa mới biết được tin tức của Văn Hinh, giống như kiếp trước vậy, cô ấy đã giúp bố mẹ làm thủ tục nhập cư. Cô ấy muốn đưa cả gia đình đi ra nước ngoài, cô ấy muốn rời xa anh mãi mãi."
"Tại sao? Chẳng có gì xảy ra trong kiếp này, anh không có làm chuyện gì phản bội cô ấy, vậy tại sao cô ấy vẫn luôn muốn tránh mặt anh?"
"Kiếp trước là như vậy, cô ấy muốn tránh anh, muốn rời xa anh. Anh không còn cách nào khác, buộc phải bắt cóc bố mẹ của cô ấy, ép cô ấy phải quay về."
"Cô ấy đã quay về, nhưng lại muốn liều mạng đối đầu với anh. Cô ấy đã muốn g.i.ế.c anh?"
"Anh đã lỡ tay, con d.a.o đó đã đ.â.m vào cơ thể cô ấy. Chảy rất nhiều máu, cô ấy đã không thể sống được nữa..."
Lộ Minh như bị kích động, như đang nhớ lại những ký ức mà bấy lâu nay anh luôn kìm nén, lời nói của anh đã bắt đầu mất kiểm soát, lúc này anh giống như đang rơi vào một không gian ảo tưởng.
Tôi siết chặt ngón tay, móng tay chôn sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng không nhịn được nữa, tôi đã hét lên: "Đủ rồi! anh đừng nghĩ đến Văn Hinh nữa! Tại sao em làm nhiều chuyện như vậy, vẫn không thể vượt qua được vị trí của Văn Hinh trong tim anh!"
Lộ Minh bị tôi kéo ra khỏi không gian ảo tưởng đó, trong ánh mắt anh lóe lên ngậm ngùi và đau lòng.
"Nhân Nhân, xin lỗi em, anh thực sự đã nghĩ đến việc từ bỏ Văn Hinh, để cùng em sống một cuộc sống tốt."
"Nhưng anh không cam lòng, lại không hiểu tại sao trong kiếp này, Văn Hinh vẫn muốn làm như vậy! Nhất định anh phải khiến cô ấy quay về, anh muốn trả thù cô ấy!"
Tôi biết, Lộ Minh quá kiêu ngạo, kiếp trước anh không cam lòng, sống lại lần nữa, anh vẫn coi đó là chấp niệm.
Tôi nhìn anh: "Nếu không làm như vậy, có phải anh sẽ không thể cùng em sống một cuộc sống tốt đúng không?"
Lộ Minh không nói gì chỉ gật gật đầu, tôi hít một hơi sâu, gằn từng chữ: "Được, em giúp anh."
“Lộ Minh, em muốn anh nhớ, vì anh, em có thể làm bất cứ việc gì, ngay cả việc giúp anh tìm lại Văn Hinh.”
Nằm ngoài dự đoán của tôi, Lộ Minh thật sự đã khóc.
Anh ôm tôi vào lòng, vùi mặt vào cổ tôi.
Nước mắt thấm qua bộ quần áo của tôi, anh ghé vào tai tôi nói lại một lần nữa: "Nhân Nhân, em hãy tin anh... Đợi mọi chuyện ổn thỏa, anh sẽ đối xử thật tốt với em, chúng ta sẽ sống cuộc sống của riêng chúng ta..."
Tôi ôm chặt lấy anh, mắt nhìn về chiếc gương lớn trong phòng, nở một nụ cười hài lòng.
“Em tin anh… Anh nói cho em biết, giờ cần phải làm gì, em sẽ giúp anh..."
11.
Lộ Minh đã nói cho tôi nghe về kế hoạch của anh.
Bảy nạn nhân ở Sơn Thành, đều do anh g.i.ế.c trong suốt vài năm qua. Anh cẩn thận giấu t.h.i t.h.ể của những người đó, giờ đây từng t.h.i t.h.ể được phát hiện.
Chỉ có Tần Tinh là nạn nhân nằm ngoài ý muốn của anh, anh đã g.i.ế.c cô ta vào mấy tháng trước.
Tôi hỏi: "Tại sao anh lại g.i.ế.c Tần Tinh?"
Lộ Minh im lặng một lúc: "Tần Tinh đã lắp camera ẩn trên xe anh, chuyện trước đó anh làm ở Sơn Thành, đã bị cô ta phát hiện. Cô ta đến Sơn Thành để tìm anh, muốn dùng những thứ có được để uy h.i.ế.p anh..."
Tôi nhíu mày, vốn dĩ không tin, một người luôn thận trọng như Lộ Minh, sao lại bị một người ngớ ngẩn như Tần Tinh nắm được sơ hở?
Mục đích anh g.i.ế.c Tần Tinh chắc chắn không hề đơn giản, nhưng anh không muốn nói với tôi.
Tôi biết điều đó nên không đào sâu vào cái c.h.ế.t của Tần Tinh nữa, tiếp tục hỏi về vấn đề ban nãy: "Những chuyện anh làm… Có liên quan đến việc tìm lại Văn Hinh sao?"
Lộ Minh gật gật đầu: "Cô ấy đã muốn trốn tránh anh, anh dùng mọi cách cũng không tìm được tung tích của cô ấy. Kiếp trước anh không còn đường lui, đã đi đến đường cùng, nên đã lợi dụng bố mẹ của cô ấy để ép cô ấy phải quay về."
"Thế nên lần này anh định dùng lại trò cũ, nhưng đã thay đổi thành một cách khác, tạo ra hàng loạt vụ án g.i.ế.c người ở Sơn Thành, khi Văn Hinh biết được, sẽ lo lắng cho cha mẹ mà trở về nước?"
Lộ Minh cười và vuốt nhẹ đầu tôi: "Quả nhiên là em hiểu anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.