Ván Cược

Chương 1.3:




Úc sơn thôn, thực xứng với danh, là một thôn trang nhỏ nằm giữa thung lũng núi, xa xa trông về Ngoại sơn thôn ở vùng biên giới Sơn Tây. Nhờ vào điều kiện thuận lợi có quan đạo cắt ngang qua, cuộc sống của người dân trong Ngoại sơn thôn cũng sung túc hơn một chút so với người dân trong Úc sơn thôn. Nhưng dù là người khôn khéo lanh lợi ở Ngoại sơn thôn hay người chất phác hồn hậu ở Úc sơn thôn đều biết một tiểu khỏa tử cường tráng tên Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu cha mẹ mất sớm, để lại một đệ một muội cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, sinh ra và lớn lên ở Úc sơn thôn, năm nay khoảng mười tám mười chín hai mươi tuổi, người cũng giống như tên, đầu to não lớn, biết ăn cũng biết làm, mặc dù có điểm ngốc nghếch nhưng sức làm việc lại bằng hai ba thanh niên khỏe mạnh. Mỗi ngày đều đi sớm về tối, hắn cố gắng chăm sóc thật tốt một mẫu ba phân[1] ruộng bậc thang do cha mẹ để lại. Chờ đến khi đệ muội của hắn lớn lên biết chuyện đồng áng, hắn sẽ ra ngoài làm thuê hoặc chăn trâu cho nhà nông khác để phụ giúp trang trải gia đình.
Người ở Ngoại sơn thôn và Úc sơn thôn đều muốn gọi Thiết Ngưu giúp đỡ bởi hắn là người ngốc nghếch ngớ ngấn, lại không biết đòi hỏi lợi ích cho mình, dù có bị ăn bớt cũng không biết đòi lại. Người ta để hắn tự phân chia công việc, hắn có thể làm phần việc của ba ngày trong vòng một ngày, rồi chỉ lấy tiền công của một ngày. Người trên núi nghèo khó, có khi không có tiền trả sẽ cho hắn chút thóc gạo, khoai lang hoặc trứng gà, hắn cũng không tức giận, lần sau gọi hắn đến giúp, hắn vẫn đến như cũ.
Đệ muội hắn thường nói hắn ngốc, hắn cũng chỉ cười hì hì, không để ở trong lòng. Lâu dần, người trong sơn thôn cũng biết đầu óc Thiết Ngưu có điểm khờ khạo, đúng là một con trâu đần. Lúc đầu, quả thật có người cậy Thiết Ngưu ngu ngốc mà ức hiếp hắn, Thiết Ngưu cũng không phản kháng. Thế nhưng một ngày, bắt gặp có người lên ruộng bắt nạt đệ muội hắn, Thiết Ngưu như nổi cơn điên, xông tới đem cái đám thanh niên trai tráng ức hiếp đệ muội đánh cho gần chết. Từ đó về sau, mọi người trong thôn đều biết Thiết Ngưu dù ngốc nhưng không dễ bị ức hiếp, nhất là không được đụng đến đệ muội yêu quý của hắn, nếu không nắm đấm như thiết chùy của Thiết Ngưu sẽ không để ngươi sống dễ chịu. Cứ nghĩ thử xem, khi đó Thiết Ngưu chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đã có thể dùng chính sức mình đánh cho bốn thanh niên cường tráng nằm bò ra đất, còn ai dám chọc vào hắn? Huống chi người vùng núi đều dựa vào thân thể khỏe mạnh để kiếm sống, nếu bị đả thương thì việc đồng áng kia ai làm đây? Vậy nên ba huynh muội Thiết Ngưu tuy rằng không cha không mẹ cũng không có thân thích để dựa vào, nhưng ở Úc sơn thôn này vẫn trải qua một cuộc sống dù thiếu thốn nhưng cũng thật vui vẻ thỏa mãn.
~*~
“Đại Ngưu à, Ngô đại thẩm tới thăm ngươi đây. Có nhà không?” Ngoài sân Thiết gia vang lên tiếng gọi lớn.
“Ngô đại thẩm, là thẩm a. Mau vào ngồi. Ca ca cháu đang ở phía sau chẻ củi, để cháu đi gọi, thẩm chờ một lát.” Nhiễm Hoa, muội muội của Thiết Ngưu chạy ra mở cổng, mời lão bà của trưởng thôn – Ngô đại thẩm vào nhà ngồi đợi.
“Ôi chao, Nhiễm Hoa à, ngươi gọi ca ca ngươi vào nhanh lên, lão bà ta có chuyện tốt muốn nói với hắn.” Ngô đại thẩm vội vội vàng vàng phất phất tay, đặt mông ngồi luôn lên một tảng đá trong sân.
“Chuyện gì ạ?” Nhiễm Hoa, tuổi chừng mười bốn mười lăm, tò mò hỏi.
“Tiểu cô nương không nên hỏi nhiều như vậy, mau đi gọi ca ca ngươi đến, nói chung là chuyện tốt. Ngô đại thẩm sao có thể làm tổn hại ca ca ngươi được!” Đại thẩm vừa trừng mắt vừa giục tiểu cô nương nhanh đi gọi người.
“Được rồi mà, cháu đi đây.” Tiểu cô nương cũng không chạy hẳn ra phía sau mà đứng trong sân hướng sau nhà gọi lớn, “Đại ca ——, đại ca ——, mau tới a ——”
Thanh âm vừa dứt liền nghe thấy tiếng bước chân thịch thịch thịch vang lên từ nhà sau. Theo tiếng chân, xuất hiện một tiểu khỏa tử cường tráng, nửa người trên cởi trần lộ ra cơ thể rắn chắc, cầm rìu từ phía sau chạy ra. Chạy sau hắn còn có một tiểu mao đầu (trẻ con tóc còn để chỏm), chùm tóc thắt đuôi sam hướng thẳng lên trời, vẻ mặt tiểu quỷ bướng bỉnh ham vui, ước chừng chỉ tám chín tuổi.
“A muội, gọi yêm có chuyện gì?” Lau mồ hôi, tiểu khỏa tử cường tráng cầm rìu hỏi.
Nhiễm Hoa còn chưa mở miệng trả lời đã nghe Ngô đại thẩm nói to, “À Đại Ngưu, là Ngô đại thẩm tìm ngươi. Còn không mau buông rìu xuống, ngồi xuống đây nghe đại thẩm ngươi nói.”
Thiết Ngưu còn chưa kịp phản ứng, tiểu mao đầu theo sau hắn đã ló ra cái đầu nhỏ, lấy búa trong tay hắn để xuống một bên, kéo hắn ngồi xuống một khối đá bên cạnh bàn, hướng Ngô đại thẩm mặt hoa cúc ngọt ngào hô một tiếng “Đại thẩm khỏe.” —— Bàn đá ghế đá trong sân đều là đá nguyên khối được Thiết Ngưu mang từ trên núi xuống, cũng không biết hắn đục đục đẽo đẽo thế nào mà thành được hình dạng bàn đá ghế đá.
“Ừ khỏe, Tiểu Du Đầu thực ngoan!” Ngô đại thẩm cười tít mắt, lần mò trong ngực nửa ngày, lấy ra một khối kẹo mạch nha đưa cho tiểu mao đầu, thuận tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
Thiết Du cảm ơn rồi nhận lấy kẹo mạch nha, đến ngồi trên đùi Thiết Ngưu, tựa vào trong lòng đại ca vô cùng cao hứng đem đường nhét vào miệng. A, ngọt quá.
Nhiễm Hoa tháo cái bím tóc dựng đứng của Tiểu Du Đầu, rồi đi vào trong bưng nước trà ra.
Thiết Ngưu thương yêu cưng chiều nhu nhu cái đầu nhỏ của tiểu đệ, ôm đệ đệ ngẩng đầu hỏi Ngô đại thẩm: “Đại thẩm, thẩm gọi yêm có chuyện gì?”
“Chuyện gì? Đương nhiên là chuyện tốt! Đại Ngưu a, đại thẩm thấy ngươi đã trưởng thành, hẳn cũng đến tuổi thành gia thất, ngươi xem thanh niên trong thôn ngoài thôn bằng tuổi ngươi đều đã có một hai đứa nhỏ từ lâu, ngươi không thể chần chừ thêm nữa!” Ngô đại thẩm chưng ra vẻ mặt ta đây nghĩ giúp tiểu tử ngốc nhà ngươi.
“Hôn sự?” Thiết Ngưu mặt mũi mờ mịt
“Là lấy lão bà cho ngươi đó! Ngươi xem ngươi kìa, sao lại ngốc ra như thế! Ai, nếu không phải biết ngươi chịu được cực khổ, tâm địa cũng không xấu, khuê nữ tốt nhà người ta sẽ chẳng chịu gả cho ngươi đâu! Cơ hội tốt như thế không thể để vụt mất!” Ngô đại thẩm biểu tình hận thiết bất thành cương (hận sắt không thành thép)[2].
“Là khuê nữ nhà ai?” Thanh âm trong trẻo tiếp lời, Nhiễm Hoa bưng nước trà mát đi ra. Gian nhà không lớn nên những điều bên ngoài nói bên trong đều có thể nghe thấy.
“Chính là… đại khuê nữ Lưu gia ở Ngoại sơn thôn.” Ngô đại thẩm vừa thấy Nhiễm Hoa vốn khôn khéo đi ra, nói chuyện liền có phần lắp bắp.
“Là đại khuê nữ Lưu gia?” Nhiễm Hoa nhíu mày, đặt trà mát ở trên bàn, ngồi xuống cạnh đại ca.
“Đệ biết! Đại khuê nữ Lưu gia gọi là xú nữ (xú: thối), cả người thối ba nghìn dặm! Đệ không muốn nàng làm đại tẩu của đệ!” Tiểu Du Đầu Đầu ngồi trên đùi Thiết Ngưu, không biết nặng nhẹ, một lời nói tất tần tật.
Trên mặt Ngô đại thẩm xuất hiện vẻ xấu hổ, nhưng chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, tác hợp cho đôi này dù gì cũng là làm một chuyện tốt.
“Tiểu Du Đầu không được nói lung tung! Đó là lời người ta nói bậy! Đại khuê nữ Lưu gia muốn dáng điệu có dáng điệu, gia cảnh cũng giàu có, của hồi môn chắc chắn không ít, sau này đại ca ngươi cũng thoải mái được một chút. Ngươi cũng chẳng nhớ được lúc tiểu mao đầu ngươi lớn bằng bàn tay, nếu không nhờ đại ca ngươi một bên cho ngươi tiểu, một bên cho ngươi ị, lại tìm người xin sữa cho ngươi, ngươi đã sớm chết! Hiện tại đại ca ngươi muốn cưới vợ, ngươi lại phá rối cái gì!”
Tiểu Du Đầu dẩu môi muốn cãi lại nhưng bị Nhiễm Hoa ngầm chặn lại.
“Đại thẩm, nói như thế cũng không đúng, chính bởi vì đại ca vất vả trăm bề nuôi nấng chúng cháu lớn khôn, cho nên hôn sự của đại ca chúng cháu càng không muốn qua loa. Tốt xấu gì cũng là người bầu bạn cả đời, nếu không tìm được người tốt, với tính tình của đại ca cháu nhất định sẽ chịu thiệt. Việc này để chúng cháu và đại ca từ từ bàn bạc lại đã. Còn hôn sự với Lưu gia cứ tạm thời gác lại đi. Đại thẩm nếu thật tình vì đại ca sẽ không muốn rước khuê nữ chẳng gả cho ai được kia vào nhà ta. Đại khuê nữ Lưu gia lớn hơn ca ca ta ba tuổi, đều hai mươi mấy rồi. Điều này người trong thôn ngoài thôn đều biết.” Tiểu Nhiễm Hoa tuy tuổi còn nhỏ nhưng nói đạo lý lại thật rõ ràng. Trước nay chuyện trong nhà đều do nàng quyết định. Cơ bản mọi chuyện Thiết Ngưu đều nghe nàng.
“Nữ đại tam, ôm kim chuyên (nữ hơn ba, ôm gạch vàng)[3]! Nhiễm Hoa, ngươi cũng không nghĩ đến tình hình của đại ca ngươi, ngoài đại khuê nữ Lưu gia ra còn ai nguyện ý gả cho hắn?” Ngô đại thẩm nói chuyện bắt đầu không khách sáo. Nha đầu chết tiệt kia, tốt xấu gì ta cũng là lão bà của trưởng thôn, vậy mà ngươi dám vuốt mặt không nể mũi!
“Nhiều người muốn gả cho đại ca cháu mà!” Tiểu Du Đầu lại xen miệng vào, xòe tay ra đếm: “Dã Nữu trong thôn Đông, Quế Hoa ở thôn Bắc, tặc nha đầu Trương gia, đại nha đầu nhà thôn trưởng ngoại thôn, tam nữ nhi nhà Lý lão đầu…,”
“Nói xạo! Đại ca ngốc nhà ngươi có thể được lòng nhiều khuê nữ như vậy sao! Tiểu Du Đầu ngươi không hiểu chuyện không được nói linh tinh!” Ngô đại thẩm quát. Ngươi làm như đại ca ngươi giống như đại tiểu tử Ngô gia ta, có thể lấy được ngươi tốt a!
“Đại ca cháu tuy có điểm ngốc nghếch, nhưng chịu được khổ nhọc, tính tình hiền lành lại lo cho gia đình, nha đầu hiểu chuyện hiển nhiên sẽ muốn gả vào nhà cháu! Người có ngốc thì liên quan gì, tương lai chính là lão bà chủ nhà. Nữ nhân đó vào nhà này nhất định sẽ không phải chịu khổ!” Nhiễm Hoa phát cáu, kiên quyết nói.
“Không phải chịu khổ? Lo cho hai đứa em chồng các ngươi…”
“Đại thẩm, yêm không muốn cưới.” Thiết Ngưu nửa ngày không hé răng nhưng nghe có người mắng đệ muội hắn cuối cùng cũng mở miệng vàng. Mọi người nói hắn ngốc, kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng hơn bất cứ ai. Chỉ là phản ứng chậm chạp một chút, chuyện lớn nhỏ cũng không để trong lòng nên mới bị mọi người coi là ngốc. Hắn cảm thấy người ngốc một chút cũng không có gì không tốt, thành ra cũng không giải thích lại, kỳ thật đầu óc hắn không có vấn đề gì.
“Được, được, được lắm! Thiết Ngưu, đại thẩm có ý tốt lại bị ngươi coi không ra gì, nếu không phải thấy ngươi một mình vất vả, ta tốn công tốn sức làm gì! Tốt thôi, ta mở to mắt ra mà nhìn xem, chỉ với sức của ngươi thì có thể lấy được vợ hiền thế nào!” Ngô đại thẩm giận đỏ mặt, chống bàn đứng lên, xoay người đi hướng ra sân ngoài.
“Đại thẩm, hai ngày nữa yêm đi gặt lúa cho thẩm.” Thiết Ngưu gọi với theo bóng Ngô đại thẩm.
Ngô đại thẩm dừng lại một chút ở cổng, miệng mắng câu: “Tiểu tử chết tiệt này!” Muốn giận cũng không được, giậm lên đất từng bước từng bước về nhà. Lòng dạ người ở sơn thôn không xấu, cũng không mang hận, loại việc nhỏ này sao có thể để ở trong lòng.
Sau khi Ngô đại thẩm rời đi, Thiết Ngưu buông tiểu đệ, nhặt cây rìu ở bên cạnh chuẩn bị tiếp tục đi chẻ củi. Tiểu Du Đầu vội vàng theo sau, tuy còn nhỏ không có bao nhiêu sức nhưng xếp gọn củi đã chẻ cũng coi như đã giúp đỡ cho đại ca.
“Đại ca, ca muốn thành thân sao?” Nhiễm Hoa ở sau nhẹ giọng hỏi ca ca nàng.
Dừng bước, Thiết Ngưu quay đầu lại, suy nghĩ nửa ngày mới phun được một câu: “Sau này không được nói khuê nữ nhà người ta như vậy, chỉ việc thân thể có tật không xuất giá được đã đủ đáng thương rồi, chúng ta cũng không phải gia đình tốt, yêm không cần biết khuê nữ Lưu gia có thối hay không, chỉ là không nghĩ đến chuyện cưới vợ thôi.” Thuận tay gõ đầu Tiểu Du Đầu xem như cảnh cáo.
“Đệ không muốn đại ca cưới vợ sớm như thế thôi!” Nhanh tay bắt được bàn tay to của đại ca, Tiểu Du Đầu ôm lấy cánh tay hắn đùa giỡn.
“Ha ha, không cưới không cưới, đại ca sẽ không cưới. A muội, hai ngày nữa muội lên lên núi tìm Lý lão bá, hỏi thử lão có cách nào trị hôi nách không, nếu có muội liền nói cho Lưu gia đi.” Thiết Ngưu một tay ôm tiểu đệ, một tay xoa xoa đầu nó dặn dò Nhiễm Hoa một tiếng.
Đi ra khoảng đất trống sau nhà, buông Tiểu Du Đầu, Thiết Ngưu nhổ nước bọt ra tay, nâng rìu chẻ củi. Chỉ thấy khối gỗ lớn bằng thân người trong nháy mắt biến thành bốn mảnh gỗ to nhỏ giống nhau như một nhát chẻ rời. Người sống trên núi không hiểu chuyện thấy việc này chỉ cho rằng Thiết Ngưu sức lực vô hạn, làm việc lưu loát; nhưng nếu đổi lại là một người giang hồ có kinh nghiệm đến xem, kẻ đó nhất định sẽ sợ hãi than rằng sao có thể chẻ củi đều như thế, ngay cả tiểu mao đầu nhỏ tuổi kia sao có thể nhanh nhẹn mang củi xếp cao như vậy, gọn gàng như vậy.
~*~
Từ lúc trời còn tờ mờ sáng Thiết Ngưu đã ra khỏi nhà, xách giỏ đựng cá, vác sọt đựng cỏ, chuẩn bị ra sông sau núi cách thôn hai mươi dặm bắt cá. Tiểu đệ đang tuổi ăn tuổi lớn, tiểu muội lại thích ăn cá, dĩ nhiên làm đại ca không thể không nhận trọng trách bắt cá. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt tươi cười khi ăn cá của đệ muội, chút lao động nhỏ nhặt này tự nhiên không tính là vất vả. Hơn nữa cũng thuận tiện cắt cho con bò già trong nhà chút cỏ xanh còn đọng sương, bò đã già thành ra miệng cũng kén ăn, không cho nó ăn ngon nó sẽ cho ngươi biết tay! Hai ngày trước cũng vì sờ mó nó thừa mấy cái thế là nó vứt lại hắn chạy thẳng về nhà, hại hắn sống chết đuổi theo phía sau, mệt gần chết.
Đến bờ sông sau núi, trước tiên cắt đầy một sọt cỏ xanh đặt ở chỗ râm mát. Xem xem xét xét bốn phía không có ai, nhanh gọn cởi sạch quần áo, dù sao cũng là đại nam nhân sợ gì người ta nhìn, bắt cá nhân tiện tắm rửa luôn, Thiết Ngưu bùm một tiếng nhảy xuống sông.
Sông này đừng nghĩ nó không rộng, dòng sông kia nước chẳng những nhiều mà còn rất sâu, nhìn thì mặt sông phẳng lặng nhưng ngầm ẩn dấu rất nhiều xoáy nước, lực hút xoáy kia có thể kéo một con trâu mập lớn xuống thẳng đáy sông. Vậy nên mấy con cá to béo dưới sông kia chẳng có mấy người bắt được. Theo truyền thuyết, đầu nguồn con sông này là từ tuyết sơn chảy đến, không biết là thật hay giả, nhưng nước sông bốn mùa lạnh lẽo buốt giá là sự thật, cũng may tiểu tử ngốc Thiết Ngưu kia có thể chịu được!
Đạp nước vài cái, vươn đầu lộ ra khỏi mặt nước hít một hơi chuẩn bị lặn xuống lại, đúng lúc này Thiết Ngưu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt sông, có người đang đứng trên một khối đá cao. Bóng nước lay động nên không thấy rõ người kia muốn làm gì, đang định ngẩng đầu lên để nhìn kĩ, đột nhiên cái thân ảnh kia nhoáng một cái, vậy mà! Vậy mà nhảy xuống rồi!
Nhảy sông tự vẫn! Thiết Ngưu đầu óc vốn luôn phản ứng chậm một nhịp vừa nảy ra bốn chữ này, thân thể hoạt động nhanh hơn đầu óc đã bơi nhanh về phía người nhảy xuống sông kia.
~o.o~
[1] 1 mẫu = 0.0667 ha (1/15 ha); 10 phân = 1 mẫu => 1 mẫu 3 phân ~ 867 m2
[2] hận thiết bất thành cương = hận sắt không thành thép: thất vọng vì người mình đặt rất nhiều kỳ vọng lại không có ý cầu tiến nên không thành sự.
[3] Theo quan niệm của người Trung Quốc xưa, lấy vợ lớn tuổi hơn thì sẽ gặp may mắn. Nhất là khi tham dự hôn sự của người khác hay nói về chuyện hôn nhân của người khác thì phải nói những câu may mắn, chỉ cần lỡ nói một câu xui xẻo có thể khiến hai nhà trở mặt thành thù ghi hận suốt đời. Vì thế những câu nói may mắn được gieo thành vần, tạo thành các bài vè, dễ đọc dễ nhớ.
Mỗi vùng, miền, dân tộc có những cách nói khác nhau nên bài vè này cũng có nhiều phiên bản. Dưới đây xin lược dịch ba bản khá phổ biến:
(Nguồn: Góp nhặt trên Internet và lược dịch bởi Hồng)
(一)
女大一,抱金鸡,
女大二,金满罐,
女大三,抱金砖,
女大四,福寿至,
女大五,赛老母,
女大六,乐不够;
女大七,笑嘻嘻;
女大八,准发家;
女大九,样样有;
女大十,样样值。
(Nhất)
Nữ đại nhất, bão kim kê,
Nữ đại nhị, kim mãn quán,
Nữ đại tam, bão kim chuyên,
Nữ đại tứ, phúc thọ chí,
Nữ đại ngũ, tái lão mẫu,
Nữ đại lục, nhạc bất cú;
Nữ đại thất, tiếu hi hi;
Nữ đại bát, chuẩn phát gia;
Nữ đại cửu, dạng dạng hữu;
Nữ đại thập, dạng dạng trị.
(Một)
Nữ hơn một, ôm gà vàng;
Nữ hơn hai, vàng đầy hũ;
Nữ hơn ba, ôm gạch vàng;
Nữ hơn bốn, phúc thọ tới;
Nữ hơn năm, hơn mẹ già;
Nữ hơn sáu, vui không ngừng;
Nữ hơn bảy, cười hi hi;
Nữ hơn tám, nhất định giàu;
Nữ hơn chín, gì cũng có;
Nữ hơn mười, gì cũng vui.
(二)
女大一,抱金鸡;
女大二,银满罐;
女大三,抱金砖;
女大四,生儿子;
女大五,赛老母;
女大六,乐不够;
女大七,笑嘻嘻;
女大八,准发家;
女大九,样样有;
女大十,样样值。
(Nhị)
Nữ đại nhất, bão kim kê;
Nữ đại nhị, ngân mãn quán;
Nữ đại tam, bão kim chuyên;
Nữ đại tứ, sinh nhi tử;
Nữ đại ngũ, tái lão mẫu;
Nữ đại lục, nhạc bất cú;
Nữ đại thất, tiếu hi hi;
Nữ đại bát, chuẩn phát gia;
Nữ đại cửu, dạng dạng hữu;
Nữ đại thập, dạng dạng trị.
(Hai)
Nữ hơn một, ôm gà vàng;
Nữ hơn hai, bạc đầy hũ;
Nữ hơn ba, ôm gạch vàng;
Nữ hơn bốn, sinh con trai;
Nữ hơn năm, hơn mẹ già;
Nữ hơn sáu, vui không ngừng;
Nữ hơn bảy, cười hi hi;
Nữ hơn tám, nhất định giàu;
Nữ hơn chín, gì cũng có;
Nữ hơn mười, gì cũng vui.
(四)
女大一,抱金鸡;
女大二,抱金块;
女大三,抱金砖;
女大四,抱如意;
女大五,赛老母;
女大六,抱金豆;
女大七,笑嘻嘻;
女大八,注定发;
女大九,样样有;
女大十,样样值。
(Tứ)
Nữ đại nhất, bão kim kê;
Nữ đại nhị, bão kim khối;
Nữ đại tam, bão kim chuyên;
Nữ đại tứ, bão như ý;
Nữ đại ngũ, tái lão mẫu;
Nữ đại lục, bão kim đậu;
Nữ đại thất, tiếu hi hi;
Nữ đại bát, chú định phát;
Nữ đại cửu, dạng dạng hữu.
Nữ đại thập, dạng dạng trị.
(Bốn)
Nữ hơn một, ôm gà vàng;
Nữ hơn hai, ôm miếng vàng;
Nữ hơn ba, ôm gạch vàng;
Nữ hơn bốn, ôm như ý;
Nữ hơn năm, hơn mẹ già;
Nữ hơn sáu, ôm đậu vàng;
Nữ hơn bảy, cười hi hi;
Nữ hơn tám, nhất định giàu;
Nữ hơn chín, gì cũng có;
Nữ hơn mười, gì cũng vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.