Ván Cược

Chương 6:




Đưa cho Thiết Ngưu quần áo vừa người, Hoàng Phủ Du căn dặn hắn đợi ở trong ngọa thất (phòng ngủ), đâu cũng không được đi, lúc về sẽ dẫn hắn đi gặp đệ muội, rồi lập tức chuẩn bị ngựa đến hoàng cung. Trước mặt phụ hoàng mẫu hậu mà thân phận của Thiết Ngưu bị bại lộ thì lúc nay không ích lợi gì cả, để cản trở việc ba ngày sau yết kiến, trước lúc đó y phải có biện pháp, dẫn hắn tạm thời ly khai kinh thành chắc chắn là cách tốt nhất.
Hoàng Phủ Du rời đi không lâu, Thiết vất vả lắm mặc xong bộ quần áo vướng víu tay chân kia, nhàn rỗi không có việc gì làm liền bắt đầu nghiên cứu đủ loại bày biện từ gian trong đến gian ngoài, đông sờ sờ tây chạm chạm, cái gì cũng tò mò vô cùng. Khi hắn đang ngó nghiêng cái đầu nghiên cứu mấy bức họa “Sơn thủy đồ” treo bốn phía trong phòng khách có gì khác biệt so với núi sau nhà mình, ngoài cửa liền truyền đến tiếng người cung kính.
“Tổng quản vương phủ Vương Hữu Tài, dẫn các quản sự trong vương phủ đến thỉnh an phu nhân, thỉnh phu nhân dạy bảo.”
Ai? A Du rõ ràng nói y hôm nay đã dặn kẻ khác không ai được đến quấy rầy hắn, như thế nào còn có thể có người đến đây?
Suốt cả buổi sáng Hoàng Phủ Du một phen giải thích hết lời, cuối cùng cũng làm Thiết Ngưu hiểu rõ cái việc hắn về ở rể kỳ thực lại là làm lão bà của A Du, về phần vì sao lại biến thành như vậy, A Du giải thích rất nhiều, hắn mười câu thì chín câu không có nghe thông. Sau thì A Du phát hỏa, nói hắn lúc này như bát nước đổ đi không thể lấy lại, cho dù hắn không muốn cũng phải ngoan ngoãn làm “nương tử” của y, Thiết Ngưu mới hiểu thân phận “con dâu” của hắn thực sự đã là chuyện không thể thay đổi. Bất quá, hắn cũng không phải quá khó chấp nhận, ai là vợ cũng giống nhau thôi, hắn không có được học tứ thư ngũ kinh, trong thôn nhỏ cũng không ai nói cho hắn nam nhân không thể làm vợ của người khác, càng không ai kịp nói cho hắn đây là không hợp với bình thường, với hắn mà nói chỉ cần một nửa kia là A Du thì tốt rồi.
Theo thói quen muốn gãi đầu, đưa tay đến gần mới nhớ ra cái này là do A Du vất vả nửa ngày mới buộc được cho hắn, trên đó vừa là dải lụa buộc tóc vừa là vật trang sức, gọn gọn gàng gàng, chẳng hề rối loạn chút nào.
Thở dài buông tay, dù sao cũng không thể để người khác chờ lâu ngoài cửa. Chậm chạp lề mề lết tới cửa, cắn răng một cái đưa tay kéo cửa ra.
Vương Hữu Tài tuy rằng đã được vương gia căn dặn, biết bởi vì một nguyên nhân chính trị nào đó mà vương gia vô phương nói ra, Lịch vương phi của bọn họ đích xác là một nam tử. Nhưng không nghĩ tới vương phi của bọn họ lại là nam nhân cao lớn cường tráng như vậy! Hơn thế càng không ai nghĩ tới đường đường vương phi tôn quý lại tự mình mở cửa cho bọn họ. Lại còn mang theo nét cười ngại ngùng nói chuyện với bọn họ:
“Thật vô ý, để mấy người đợi lâu. A Du còn chưa trở về, mấy người vào ngồi đi.”
Vương Hữu Tài cùng mấy người nhìn nhau, cùng nghĩ: trách không được Thành vương gia muốn chúng ta tới gặp qua tân vương phi, tiện thể đem lễ nghi trong vương phủ giảng cho hắn nghe, để tránh tân vương phi xuất môn mà khiến Lịch vương, khiến hoàng gia mất mặt. Nguyên lai nam vương phi này đúng như lời Thành vương gia, là từ nơi xa xôi mà đến, với lễ nghi của hoàng gia hay quy phạm của thế gia vọng tộc đều dốt đặc cán mai! Không biết vương phi này có đúng hay không cũng giống lời của Thành vương gia, có phần… cái kia đấy chứ?
Trộm nhìn gương mặt khỏe mạnh hồng nhuận tịnh không đẹp đẽ kia đích thực có điểm ngốc, môi thật dày miệng vuông vuông, xứng với sống mũi thẳng tắp phía trên cùng lông mày dày rậm, vầng trán cao rộng, dái tai to mà dày, nếu như không phải kia là một thân gấm vóc tơ lụa hào hoa phú quý, thì đích thực một đứa nhà nông!
Âm thầm lắc đầu, Vương Hữu Tài trong lòng khẳng khái vì vương gia nhà mình anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong thiên hoa tuyệt đại mà kêu oan. Bằng điều kiện của vương gia chúng ta, tuyệt sắc giai nhân cỡ nào mà không thú được? Vậy mà chẳng hiểu gặp phải nguyên nhân chính trị quỷ quái nào mà thú về một nam nhân bề ngoài vô cùng quê mùa làm vương phi, còn là chính thê! Lại do Hoàng đế bệ hạ tự mình tứ hôn! Ai…, ủy khuất cho ngài, vương gia! Ngài vì hoàng triều thật sự đã hy sinh nhiều lắm!
Trong lòng nghĩ như vậy, thái độ tự nhiên ngay từ đầu không hề có ý tôn trọng, mở miệng cũng lãnh đạm hơn rất nhiều.
“Không dám. Trước hết thỉnh an phu nhân. Phu nhân, về sau việc trông cửa hèn mọn này cứ giao cho hạ nhân làm là tốt rồi, phu nhân không cần tự mình tổn hại địa vị cao quý. Tiểu nhân còn thỉnh ngài tùy thời tùy chỗ chớ quên thân phận tôn quý của mình. Nếu như để ngoại nhân biết vương phi Lịch vương phủ lại phải đích thân đi mở cửa đóng cửa, dù vương phi không sợ mất mặt, nhưng người không biết sẽ trách cứ tiểu nhân làm quản gia đây không tận chức.”
Vương Hữu Tài nói một phen, bề ngoài tự trách mình thật ra bên trong là chế giễu, Thiết Ngưu tuy rằng phản ứng trì độn, nhưng sự khinh bỉ trong giọng nói của người khác thì không đến mức không thể nhận ra. Nhưng cũng may hắn bụng dạ rộng lượng, bị người khác nói hai câu cũng không để trong lòng. Gật đầu tỏ vẻ biết, chất phác cười xoay người đi vào phòng khách.
Những quản sự đứng ở cửa nghe được ngữ khí của đại quản gia, lại nhìn cách vương phi ứng đối, một số người khôn khéo nhất thời đối với nam vương phi này về sau có phương pháp đối đãi. Trước tiên bất luận hắn có đúng là nam tử hay không, có thể sinh con hay không, chỉ là nhìn bề ngoài của hắn, cũng biết tân vương phi “mới ra lò này” [1] tất nhiên sẽ không được sủng ái. Huống chi hắn bị thú về là vì nguyên nhân chính trị, về sau chỉ cần không để hắn đói bụng, chắc chắn cũng chả cần tận tâm nhiều hơn với hắn.
Từ từ thái độ mọi người đều hiển hiện rõ ràng, trong lòng cùng nhau khinh thường.
“Phu nhân, trong vương phủ này hạ nhân tỳ nữ đều mang họ Vương, chính do vương gia tự thân ban thưởng cho họ. Phàm khi ký vào khế ước bán mình thì nô bộc phải quên đi quá khứ, làm lại từ đầu tiếp thu sự dạy bảo của vương phủ. Chức trách dạy dỗ này cũng đều do tiểu nhân phụ trách. Tiểu nhân Vương Hữu Tài, được vương gia tin tưởng, ban cho chức Tổng quản sự trong phủ. Phu nhân nếu có chuyện gì, trên cơ bản có thể hỏi qua tiểu nhân trước. Nếu như vương gia không có phân phó đặc biệt, sinh hoạt mua sắm của phu nhân cũng đều có tiểu nhân phụ trách. Quần áo bốn mùa và đồ dùng hàng ngày của phu nhân, sắm sửa ngày lễ ngày tết, đều thuộc quyền quản lý của tiểu nhân.” Vương Hữu Tài nửa khom người mà nói qua loa nội dung công việc của hắn, đồng thời âm thầm cho Thiết Ngưu sáng tỏ, đừng cho ngươi là vương phi, nếu như không có vương gia làm chỗ dựa, cuộc sống tốt xấu của ngươi đều nằm trong tay tổng quản ta đây!
Thiết Ngưu ngồi ở thượng kỷ, gật đầu mà không để tâm. Khi hắn tới đã cẩn thận mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày trong nhà, lỡ có bề gì cũng không sợ không có y phục mặc. Cuộc sống thường ngày cái ăn cũng đều do chính mình tự kiếm lấy, dù cho cái đại quản gia này không để cho hắn một cây kim sợi chỉ, hắn vẫn có thể sống qua ngày như thường.
Vương Hữu Tài đứng thẳng người, đưa ngón tay hướng mấy người đứng thẳng phía sau, giới thiệu qua: “Mấy người này đều là quản sự trong phủ, mỗi người đều có ti chức (nhiệm vụ, chức trách) riêng.”
“Mấy người các ngươi, đến đây ra mắt phu nhân.”
“Tiểu nhân Vương Hữu Văn, phụ trách chi tiêu trong ngoài phủ, ra mắt phu nhân.”
“Tiểu nhân Vương Hữu Đức, phụ trách toàn bộ mua bán trong phủ, xin thỉnh an phu nhân.”
“Tiểu nhân Vương Hữu Lễ, chuyên quản lý nhân sự trong phủ, riêng thị vệ trong phủ do tổng quan thị vệ Ngô Trịnh Thiên Ngô đại nhân phụ trách. Phu nhân nếu như muốn tăng người hầu hạ, thỉnh báo cho tiểu nhân.”
“Nô gia (tiện thiếp) Vương Trinh Thục, ra mắt phu nhân, phu nhân vạn an.” Đứng ở phía sau cùng, nữ tử mi mục uyển ước có thể nói là diễm lệ chầm chậm tiến lên, thỉnh Thiết Ngưu vạn phúc.
“Trinh Thục phụ trách nội vụ trong phủ, vương gia sinh hoạt bố trí đều là do Trinh thục lo liệu. Tính cả mấy nha đầu, thị đồng bên người vương gia cũng thuộc Trinh Thục quản lý. Trinh Thục theo vương gia mười năm, rất được vương gia tín nhiệm. Sau này còn thỉnh phu nhân để cho Trinh Thục một chút tiện nghi.” Quản gia Vương Hữu Tài ngầm ngầm ẩn ẩn vạch ra địa vị đặc biệt của Vương Trinh Thục tại vương phủ.
Thiết Ngưu nghe xong, không khỏi hiếu ký ngẩn đầu xem xét nữ tử kia. Vừa nhìn, đúng lúc thấy đối phương đã quan sát hắn. Hai ánh mắt giao nhau trong tích tắc, Thiết Ngưu hoài nghi có đúng hay không từ trong đôi mắt phượng khẽ chớp kia thấy rõ một tia lạnh lùng căm ghét rực lên. Nhưng chỉ trong một chốc kia, ngưng mắt nhìn kỹ lại, nữ tử diễm lệ này đối hắn lộ ra vẻ tươi cười. Thiết Ngưu sắc mặt thoáng đỏ, không được tự nhiên quay đầu đi. Ô ô, đại cô nương thật xinh đẹp!
“Phu nhân, tiểu nhân nghĩ tất yếu phải nói rõ cho người một chút lễ nghi quy phạm trong phủ, cùng những hành động dáng vẻ mà một vương phi phải có. Phải biết rằng, mặc kệ người trước đây là thân phận gì, bắt đầu từ hôm qua, ngươi đã chính thức là vương phi Lịch vương phủ của thiên hạ! Nhất cử nhất động đều đại biểu cho Lịch vương phủ, hiện nay một câu nói hay một ánh mắt của người đều có quan hệ tới thể diện của đến đương kim hoàng tử Lịch vương, càng ảnh hưởng đến bộ mặt hoàng gia! Còn thỉnh người khi làm bất cứ việc gì đều nghĩ trước ba lần! Nếu như người có chỗ không hiểu…”
“Đại quản sự, theo nô gia thấy, từ ngày mai bắt đầu an bài mấy người chỉ bảo lễ nghi cho vương phi đi. Ta thấy phu nhân hẳn là chưa bao giờ được tiếp thu lễ nghi gì đâu.” Vương Trinh Thục cười khanh khách, ngắt lời quản gia, nói ra chủ kiến.
“Vâng, Hữu Tài sẽ lo liệu việc này.” Vương Hữu Tài cung kính đối Vương Trinh Thục thi lễ, ho khan một tiếng, kế tiếp đối Thiết Ngưu nói rằng:
“Còn có một việc, mong muốn phu nhân có thể hiểu biết trước, thân là vương phi biểu hiện cũng phải ứng với phong thái độ lượng phù hợp. Khụ, việc này, nhân bất phong lưu uổng niên thiếu [2], vương gia thân là rường cột quốc gia gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì giải sầu thư giãn, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng mấy người vương gia công tử đến hoa lâu thưởng tuyết ngắm trăng. Hay trong phủ này, cũng có mấy mỹ nhân do các vương tôn công hầu đưa đến để giúp vương gia vui vẻ, phu nhân…”
“Phu nhân tuy nói là phu nhân của vương gia, nhưng sợ rằng ở phương diện này ngài cũng không thể hầu hạ vương gia hài lòng! Một đại nam nhân như ngài thì nghĩ cũng khó a, ngài nói đúng chứ? Bất quá, vấn đề này ngài không cần lo lắng, Trinh Thục đều đã vì vương gia an bài tốt đẹp, sẽ không để phu nhân phải phiền muộn. À, còn có, ngày sau phu nhân ngài có thể nghìn vạn lần đừng học mấy nữ từ kia, hồng nhan lại khóc người không đến, hoa rơi nước chảy người vô tình. Vậy cũng không đẹp mặt gì, ngài nói đúng không? Huống hồ ngài cũng không phải là hồng nhan giữ bước quân vương đúng không? Ha ha… a! Chỉ cần ngài an an ổn ồn sống, ta đảm bảo cuộc sống của ngài trong phủ chắc chắn toại nguyện như ý ” Nói xong, Trinh Thục lấy khăn tay che miệng khẽ cười hai tiếng.
“Ừm, yêm đã biết.” Thiết Ngưu nghiêm túc gật đầu
Vương Trinh Thục cùng mấy ngài cho rằng bọn họ dùng lời nói uy hiếp âm thầm đã gầy dựng tác dụng rõ ràng, khiến vương phi dáng vẻ quê mùa thoạt nhìn quá ngốc ngghếch này sợ hãi, tất cả bèn nhìn nhau thỏa mãn cười.
Nhưng bọn họ không ai ngờ tới rằng Thiết Ngưu tại thượng kỷ kỳ thực năm phần chưa từng nghe hiểu! Tuy rằng có thể nghe ra những người này khinh thường hắn, hình như còn nhắc nhở hắn hẳn là phải thế nào thế nào. Nhưng kể lại nội dung tỉ mỉ thì hắn không làm được. Nhất là lần Vương Trinh Thục kia nói, hắn thực sự không thể đoán ra đối phương cuối cùng muốn nói với hắn cái gì. Nếu như đối phương có thể đem nói rõ ràng, không nên bẻ ngoặt rẽ góc, nói không chừng Thiết Ngưu còn có thể lý giải bảy tám phần. Nhưng lại nói theo cách ẩn ý với lấp liếm, Thiết Ngưu không đọc qua sách vở không hiểu biết, mới từ trong thôn làng lên kinh có thể lý giải thứ kia mới gọi là kỳ quái!
Gần ngót nửa canh giờ cảnh cáo, nhắc nhở, dạy dỗ, Thiết Ngưu nghe giống nghe thiên thư (sách trời) đến lúc sắp ngáp, cuối cùng mấy người kia cũng cảm thấy miệng khô, nhớ tới cũng sắp đến giờ cơm trưa, vậy nên mới buông tha vương phi của bọn họ, thi lễ cáo lui. Đợi bọn họ rời đi, Thiết Ngư ngồi phịch cả người xuống thượng kỷ. Mệt mỏi quá! So với việc yêm một mạch chẻ ba đống củi còn mệt hơn!
Thiết Ngưu không có thói quen để nha hoàn hầu hạ, một mình bưng cơm canh thức ăn muốn vào trong ngọa thất đem cái bụng ăn cho no. Còn chưa vào đến trong phòng, đã bị nha hoàn gọi lại. Mấy tiểu cô nương chằm chằm nhìn hắn quay lại bàn ăn, từ ngồi xuống đến cách thức cầm đũa, trước tiên ăn cái gì, sau đó ăn cái gì, trước khi ăn phải làm cái gì, sau khi ăn xong muốn rời bàn thì phải như thế nào…vân vân, lải nhải từ trước khi ăn đến sau khi ăn xong. Nếu như hắn không nghe theo, lại nhìn mặt hắn. Một hồi ăn cơm mà Thiết Ngưu thống khổ dị thường!
A Du, ngươi mau quay về đi! Yêm không thể như vậy cả ngày! Yêm muốn về nhà! Yêm không nên làm cái đồ vương phi đáng bỏ đi này!
Hiện tại, Thiết Ngưu đã triệt triệt để để minh bạch gia cảnh của A Du nhà hắn một điểm cũng không có nghèo nàn! Không những không nghèo, còn giàu có thừa tiền không có gì để làm, dùng tiền thỉnh người đến theo dõi hắn ăn! Nhiều quy củ có thể đè chết hắn đi!
Thương cảm Thiết Ngưu mới vào vương phủ chưa được một ngày đêm, đã sớm chịu không nổi các loại ràng buộc cùng quy củ trong vương phủ. Hắn còn không biết hiện tại những việc hắn trải nghiệm qua chỉ là chuyện tình tối thiểu phải làm của nhân gia thế gia vọng tộc. Chỉ bằng cử chỉ ăn nói này của hắn còn cách thân phận vương phi rất rất xa!
Khi Hoàng Phủ Du trở về, tìm thấy phía sau màn trướng Thiết Ngưu đang ngồi ôm đầu gối trợn mắt đờ đẫn.
“Ngươi trốn ở đây làm cái gì?” Du cười rộ lên, đưa tay kéo hắn đứng lên.
“A Du…”
“Ừm?”
“Yêm không thích ở đây. Yêm muốn về nhà. Ngươi nói ngươi đã an bài chỗ ở cho đệ muội của yêm, yêm có thể sống cùng mấy đứa nó được không?” Thiết Ngưu ngẩng đầu nhìn Du.
“Ha hả.” Nhịn không được đưa tay vỗ vỗ cái mặt hồng nhuận của hắn, Du thấy con trâu ngốc này dùng ánh mắt thảm thương như vậy nhìn y thập phần khả ái, kia con ngươi đen bóng khiến y liên tưởng đến gấu con gào khóc đòi ăn khi gấu mẹ đã bị hắn giết mất.
Ánh mắt chăm chú dời xuống yết hầu của hắn… Suy nghĩ tàn nhẫn vốn đã che giấu đột nhiên bị khơi dậy, y hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe nói quản gia bọn họ tới gặp ngươi phải không? Có đúng hay không bọn họ đã nói cái gì?” Du kéo Thiết Ngưu đến giường ngồi xuống.
“Yêm không biết bọn họ nói cái gì hết. Yêm không có nghe ra. A Du, nhà các ngươi quỷ củ thật nhiều, yêm không quen. A Du, ngươi cùng yêm quay về Úc sơn thôn ở đi, yêm sẽ đối xử với ngươi vô cùng tốt! Có được hay không?” Thiết Ngưu kéo kéo ống tay áo của Du.
“Đồ ngốc, không cần để ý việc này. Vả lại hôm sau chúng ta sẽ ly khia kinh thành rồi, cái quy củ lễ phạm gì gì đó này không cần phải để ý đến nó!” Du lôi kéo Thiết Ngưu cùng nằm thẳng xuống, đem đầu kề vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn.
“Ly khai kinh thành? Đi đâu? Làm gì a?” Thiết Ngưu hiếu kỳ.
“Phụ hoàng phái ta giữ chức Khâm sai tuần phủ, thay hắn dò xét nghe ngóng một chút việc dân tình, thuận tiện điều tra một số kẻ cả gan trời cao hoàng đế ở xa mà dám phạm pháp. Ta dự định mang ngươi cùng đi, thế nào? Có muốn nhìn phong tục tập quán các dân tộc từ nam chí bắc khắp giang sơn không?”
“Muốn!” Thiết Ngưu gật đầu không chút do dự.
Du nở nụ cười, không hổ là Thiết Ngưu luôn giản đơn. Không mảy may để tâm kỳ quái đường đường vương gia tân hôn ba ngày vậy mà lại phụng chỉ đi xa, đồng thời còn mang theo vương phi của mình.
Nếu như không phải có đại sự quan trọng vô cùng cấp bách chưa giải quyết được chờ làm rõ, phụ hoàng lại tìm không được người tín nhiệm thích hợp, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý để hắn xin tự mình ra mặt. Dù sao, chuyện ngân lượng cứu tế bị cướp, nếu như xử lý không thích đáng, khiến nạn dân cho rằng thiên tử bất cần vứt bỏ bọn họ, thêm vào có người khiêu khích, hoàng gia đưa ngân lượng mới đến trên đường áp tải cũng sẽ không an toàn, việc này có quan hệ đến vấn đề lớn là biên cương Đại Á hoàng triều có hay không sẽ xảy ra chuyện dân chúng bạo loạn!
Thiên hạ yên ổn đã lâu, thì tự nhiên cũng dưỡng ra một ít sâu mọt e sợ thiên hạ bất loạn. Ngay trước khi đám sâu mọt chưa gây ra nguy hại lớn, đem bọn chúng kịp thời trừ bỏ cũng là mục đích âm thầm tuần tra của Hoàng Phủ Du. Mang theo Thiết Ngưu, thứ nhất có thể che giấu được tai mắt, thứ hai tạm thờ có thể che chắn thân phận nam tử của hắn.
“A Du, ngươi thực sự là nhi tử của Hoàng đế?” Bỗng dưng, Thiết Ngưu đột nhiên hỏi.
“Ha? Ngươi đến lúc này còn chưa rõ ràng?” Du bật cười.
“Ngươi thực sự là?! Oa! Mau để yêm nhìn!” Thiết Ngưu kích động đứng lên, xoay người sát gần xả xuống y phục của Du.
“Này này! Ngươi muốn nhìn cái gì! Không được kéo! Đại bổn ngưu!
“Mau để yêm nhìn trên lưng ngươi có long lân hay không! Ngày hôm qua không nhìn kỹ.”
Soạt một cái, Du đem tay Thiết Ngưu kéo ra, không hài lòng quát: “Đồ ngu ngốc nhà ngươi.”
“A Du, yêm chưa thấy qua mà, ngươi để yêm nhìn có được hay không? A Du, ngươi thực sự có thể biến thành rồng bay lên trời phải không?”
“…” Hoàng Phủ Du mắt trắng bợt, đẩy hắn ra, ngồi dậy cởi quẩn áo.
“Vương gia, thuộc hạ tham kiến.” Ngoài sảnh truyền đến giọng nói thanh thúy của nữ tử.
“Vào đi.” Du buông màn. Thiết Ngưu ngồi ở sau y, moi moi áo, nhìn lén lưng y.
Nữ tử đẩy cửa tiến vào, dừng trước giường ba thước rồi quỳ xuống.
“Thuộc hạ Thái Tiểu Vi bái kiến vương gia, …cùng phu nhân.”
“Miễn lễ. Lộ trình chuẩn bị ra sao rồi? “ Du cũng không ngăn cản hắn, nhanh chóng đem đai lưng cởi ra, để Thiết Ngưu kéo y phục từ trên cổ xuống đến bên hông.
“Thỉnh vương gia yên tâm. Tất cả đều bố trí dựa theo căn dặn của vương gia.” Thái Tiểu Vi thấy trong trướng hai thân ảnh mơ hồ, cắn cắn môi mà trong lòng phức tạp.
“A Du, lưng của ngươi trơn nhẵn quá, sách, còn rất có cơ bắp nữa chứ. Yêm còn tưởng rằng hạng cậu ấm mấy ngươi đều trói gà không chặt.
“Không có việc gì thì lui ra. Tiểu Vi, nghe nói ngươi buổi sáng đã ra mắt phu nhân?” Du khó chịu, đưa tay nhéo một cái trên đùi Thiết Ngưu.
“Úi!”
“Vâng ạ. Thuộc hạ đã gặp qua… phu nhân.” Thái Tiểu Vi không phủ nhận.
Thiết Ngưu nghe thanh âm quen tai, nằm sấp lên lưng Du, thò đầu ra ngoài trướng nhìn. Ngạc nhiên một chút, kề tai Du nói nhỏ: “Yêm biết nàng, nàng thế nào lại đã đổi tên khác? Yêm nhớ kỹ nàng sáng nay nói nàng Vương… cái gì Thục Trinh.”
“Vương Trinh Thục.” Du đính chính cho hắn.
“Gì?”
“Nàng gọi là Vương Trinh Thục, chứ không phải Vương Thục Trinh! Phụ trách nội vụ trong phủ. Nhưng đồng thời nàng cũng phụ trách một sự tình khác, khi đó nàng được gọi là Thái Tiểu Vi. Sau này, lúc không có ai ngươi có thể gọi nàng là Thái Tiểu Vi.”
Nghe được Lịch vương căn dặn vương phi, Thái Tiểu Vi cả người run rẩy, cắn môi đầu gục xuống. Vương gia, người có thể nào cũng để hắn gọi “Tiểu Vi”…! Lẽ nào người đã quên, ngoại trừ người, không còn có ai gọi “Tiểu Vi” sao?
“Tiểu Vi, nguơi còn có chuyện gì không? Nếu như không, ngươi có thể lui xuống. Thuận tiện gọi người chuẩn bị bữa tối.”
“Vâng…” Thái Tiểu Vi khom mình cúi chào, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Nàng thật xinh đẹp. So với những nữ tử yêm đã gặp qua thì đều đẹp hơn! Bất quá, nàng nói gì đó, yêm đều nghe không hiểu!”
Du liếc mắt nhìn hắn một cái, không vui nói, “Ta nhớ kỹ ngươi cũng nói với ta, ta là người đẹp nhất trong những kẻ mà ngươi từng gặp qua.”
“Đúng rồi, nàng là nữ tử đẹp nhất yêm từng gặp. Ngươi là người đẹp nhất bất kể nam hay nữ mà yêm từng gặp.”
Nhận được đáp án thỏa mãn, Du vỗ vỗ hắn, ý bảo hắn nên xuống giường thôi.
“A Du, long lân của ngươi giấu đi chỗ nào rồi?”
“Ngươi muốn nhìn sao?”
“Ừm.”
“Ta sợ ngươi xem xong sau đó sẽ khóc đấy.”
“Gì cơ?”
“Thiết Ngưu, ngươi từ giờ trở đi phải nhớ kỹ một việc. Chính là nghìn vạn lần không được đi tìm long lân đã bị ta che dấu. Nếu có một ngày ngươi không cẩn thận thấy nó rồi, nhớ kỹ phải chạy cho thật xa, đừng để ta tìm được ngươi.” Du vừa dứt lời, lập tức choàng áo đứng dậy.
“A Du, yêm thế nào càng nghe càng lơ mơ?” Để lại Thiết Ngưu mơ hồ lần không ra manh mối.
~o.o~
Chú thích :
[1] Nguyên văn chị Dịch dùng cụm “tân xuất lô” có nghĩa là “mới ra lò”.
[2] Làm người không phong lưu uổng tuổi trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.