Ván Cược

Chương 8:




Cơm no rượu đủ, Hoàng Phủ Du bao trọn một độc viện tại một khách sạn gần lầu Nhạc Dương, để lại hành lý gọi Thiết Ngưu đi dạo hồ Động Đình.
“Ngươi một mạch chạy sống chạy chết chỉ vì đến xem hồ Động Đình?” Thiết Ngưu vừa đi vừa nói chuyện với Du đang nhàn nhã dạo chơi trên đường.
“Phải a.” Thiên hạ Lịch Vương nói dối mặt không đổi sắc.
“Ngươi không phải vương gia sao? Ngươi không quan tâm mấy người dân chạy nạn này?”
“Quan tâm a.”
“Ngươi lang thang trong thành như thế này cũng gọi là quan tâm?”
Hoàng Phủ Du cười mà không đáp, chỉ chỉ hồ Động Đình nói: “Thiết Ngưu, ngươi có biết hồ Động Đình này rộng bao nhiêu? Bên trong có bao nhiêu hồ phỉ (kẻ cướp bóc ở hồ)? Bọn chúng do ai quản? Ngươi có biết hồ phỉ ở nơi này làm cho ngay cả triều đình cũng phải thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp)?”
“Yêm không biết.”
“Theo ghi chép của hoàng triều trước đến nay, tình hình thiên tai lần này cũng không tính là nghiêm trọng, mà ngân lượng cứu tế triều đình đưa xuống cũng là nhiều nhất từ trước đến nay, việc giám sát các quan viên phân phát ngân lượng cũng đặc biệt nghiêm khắc. Nhưng ngươi có biết vì cái gì mà dù dưới tình huống như vậy nạn dân vẫn lưu lạc khắp nơi không?”
Thiết Ngưu lắc đầu.
“Bởi vì đội thuyền chở ngân lượng trấn an họ đã tại cái nơi mênh mông khói sóng được mệnh danh là Bát bách lý Động Đình (Động Đình tám trăm dặm) này biến mất không dấu vết. Quan phủ tìm kiếm hai tháng trời, dùng hết mọi thủ đoạn từ đe dọa đến dụ dỗ, cũng không tra ra được đến tột cùng trăm vạn lượng bạc trắng đã đi nơi nào!”
“Cho nên người mới đến hồ Động Đình?” Thiết Ngưu bừng tỉnh đại ngộ. “Yêm còn tưởng là ngươi thật sự đi du sơn ngoạn thủy mà. Tiểu Du Đầu nói khâm sai đại quan đều là hôn quan, cái loại chỉ biết ăn uống chơi bời cưỡng đoạt dân nữ nhà lành.”
#! Trên trán Lịch vương không cẩn thận lại bính ra một sợi gân xanh, “Đệ ngươi nghe ai nói!”
“Lý lão bá. Lão vốn là một thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện).”
Hoàng Phủ Du phi thân, một cước đạp mấy tảng đá lớn nhỏ trơn láng bay thẳng xuống hồ! Nghe được “bùm” một tiếng mới thấy trong lòng có chút thoải mái.
“A Du, sức chân của ngươi thật lớn!” Thiết Ngưu tán thưởng, “Phải rồi, ngươi nói hồ phỉ kia là do ai quản? Vì sao không phái người bắt hắn lại?”
Biết có thuộc hạ âm thầm bảo hộ, không tiện ở trước mặt bọn họ làm chuyện mất thể diện, Du chỉnh y sam, kiên nhẫn giải thích cho Thiết Ngưu về tình hình thế lực giang hồ.
“Hiện giờ thực lực và thế lực lớn nhất trong chốn giang hồ có bốn bang phái. Động Đình, Nam Sơn, Bắc Nhạc, Đăng Tiêu. Trừ Bắc Nhạc cuồng nhân ra, những nhóm còn lại đều là bang hội có tổ chức có địa bàn. Trong số đó, Động Đình thập nhị chi liên minh (liên minh mười hai bang ở Động Đình) là nhóm có thế lực lớn nhất. Nam Sơn Lưu gia trang thì do Nam Sơn lão nhân Lưu lão đầu suất lĩnh(cầm đầu) môn hạ và đệ tử ở vùng Giang Nam nổi lên chiếm lĩnh một phương. Thế lực chủ yếu của Đăng Tiêu lâu ở ngoài mặt đều phân bố ở khu vực sáu tỉnh phía bắc. Còn lại, Bắc Nhạc cuồng nhân là một lữ khách đơn thương thất mã độc hành (một thương một ngựa, đi một mình), theo truyền thuyết một thân công lực này đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực (bước lên đỉnh cao, đạt đến cực điểm). Đáng tiếc, đến nay bổn vương đối với người này vẫn chưa có duyên gặp mặt.” Nhắc tới Bắc Nhạc cuồng nhân, vẻ mặt Hoàng Phủ Du có chút không phục, rất có hứng thú thách thức.
“Ngân lượng cứu tế lần này mất tích ở hồ Động Đình, minh chủ Động Đình thập nhị chi liên minh Mạnh Hải lại phát thệ với trời đất là hắn và thuộc hạ tuyệt đối không làm cái việc táng tận lương tâm như chặn ngân lượng cứu tế. Quan phủ đã tra xét hai tháng vẫn không tra ra. Điều này chỉ chứng minh một việc: nếu Mạnh Hải không nói dối, như vậy có thể nói quan phủ truy bắt đám hồ phỉ cướp ngân lượng khẳng định có vấn đề; nếu Mạnh Hải nói dối, mà quan phủ lại không tra ra, vậy có thể nói không loại trừ khả năng quan phỉ cấu kết! Bất luận là nói cách nào, chúng ta chỉ có thể bắt đầu tra từ hồ Động Đình, tìm ra nơi ngân lượng triều đình mất tích, xem có manh mối nào lưu lại không. Về phía quan phủ, kéo tơ lột kén…[1]”
Nói nửa ngày đột nhiên phát hiện bên người đã yên tĩnh trở lại, Du không khỏi kỳ quái liếc mắt nhìn sang con trâu ngốc bên cạnh. Chỉ thấy hắn mang vẻ mặt nghiêm trọng như đang trầm tư điều gì.
Sách! Khó có dịp con trâu ngốc này cũng học được cách dùng đầu óc. “Này, suy nghĩ gì vậy?” Du lấy tay gõ gõ đầu hắn.
“Ừm… Yêm nghĩ, A Du, ngươi nói giang hồ là cái gì linh tinh này nọ. Trong giang hồ không đều là cá tôm rùa ốc sao, như thế nào còn lòi ra tứ đại bang phái? Giang hồ này ở chỗ nào? Nó lớn đến mức có thể chứa cả hồ Động Đình, Giang Nam lại còn sáu tỉnh phía bắc sao? Giang hồ này tên gọi là gì? Chúng ta đã thấy rồi sao?”[2]
“Thiết Ngưu,”
“Gì cơ?”
“Đột nhiên ta cảm thấy cái giá phải trả để không làm hoàng đế có phải là quá lớn hay không.” Lịch vương thương tâm âm thầm thở dài.
“A Du, yêm nghe người ta nói hoàng đế dường như thường chết sớm… A! A Du, ngươi làm sao lại lột một miếng vỏ cây to thế?”
.
Cùng nhau dạo bước về phía hồ Động Đình, vừa đến bờ hồ, Hoàng Phủ Du lập tức lên tiếng tán thưởng.
Đẹp thay Động Đình! Đúng lúc mặt trời về tây, ráng chiều rực rỡ, nghìn mảnh nước biếc, vạn mảnh đê vàng, khói sóng mênh mang, bóng thuyền khẽ lướt, chim bay cá nhảy, náo nhiệt vô cùng. Đến gần mạn hồ, có mấy nhóm người đánh cá về muộn đang chuyển từng sọt từng sọt cá sống lên bờ, xem ra đang chuẩn bị đưa ra chợ chiều. Cũng có mấy người ngồi ở mũi thuyền mời du khách vãn cảnh hồ chiều. Trên bờ hồ, là những người mặc thanh sam vừa nhìn đã biết là văn nhân thi sĩ đi tốp năm tốp ba, hoặc theo nhóm hoặc một mình, cũng có những thiên kim tiểu thư khuê nữ bích ngọc cùng bằng hữu hoặc gia nhân đến đây thấy cảnh non xanh nước biếc mà quyến luyến không rời.
“A Du, ngươi xem! Cá thật béo!”
“A Du, mấy người kia đang làm gì? Sao cứ lúc lắc cái đầu vậy?”
“A Du, ngươi xem, trên đầu thuyền kia là chim gì vậy?”
“A Du, có người đánh nhau!”
“A Du…”
“… Ngươi câm miệng cho ta! Thiết Ngưu, tuy rằng ta không mong đợi ngươi thấy cảnh đẹp sẽ tức cảnh sinh tình đến xuất khẩu được vài câu thi từ ra vẻ văn nhã sao sao đó. Nhưng mà… ngươi đến Động Đình cũng phải ngắm cái gì đó chứ!” Hoàng Phủ Du sau khi nhìn thấy biểu tình trên mặt kẻ kia, thở dài một hơi thật sâu, khoát khoát tay, vô lực nói: “Quên đi! Coi như ta chưa nói. Ngươi thích xem gì thì xem cái đó đi!”
“A Du…”
“Cái gì——” Âm cuối kéo thật dài.
Thiết Ngưu bước từng bước đến gần, thiếu điều dán luôn lên mặt Hoàng Phủ Du, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú, trên trên dưới dưới trái trái phải phải tử tử tế tế quan sát một phen.
Du bị hắn nhìn đến phát cáu, đẩy đẩy hắn, “Ngươi làm cái gì đấy!”
Thật nghiêm túc, Thiết Ngưu đáp: “Yêm thấy thật nhiều người đều nhìn ngươi chằm chằm, nhất là đại khuê nữ đi bên trái chúng ta, luôn lén nhìn ngươi. Yêm giúp ngươi nhìn thử có phải ăn cơm xong chưa lau mặt sạch sẽ, lại đây, để yêm giúp ngươi tỉ mỉ xem xem.”
“Thiết Ngưu——! … Ta mời ngươi ăn cua đỏ được không? Ta biết nhất định là ngươi chưa ăn bao giờ.” May là Hoàng Phủ Du kịp thời nhớ ra mục đích căn bản khi đi dạo hồ Động Đình, vì không thể để kế hoạch chết yểu đành phải chủ động dời đi lực chú ý của con trâu ngốc nào đó.
Vừa nghe cái gì đó mình chưa từng ăn, Thiết Ngưu lập tức nổi lên hứng thú, cũng quên luôn mới rồi chính mình muốn làm gì, nắm tay người bên cạnh, vô cùng cao hứng bước nhanh hướng về phía cái thuyền nhỏ mà Du chỉ.
.
“Đại gia, tha ta đi, ô ô, lần sau ta không dám nữa.”
“Không dám? Để tên khất cái nhà ngươi lại trộm túi tiền của bổn đại gia! Đánh chết ngươi này tên tiểu tặc!”
“Đánh chết nó! Đánh chết tên tiểu tặc này!”
“A…! Tha ta! Các đại gia tha cho tiểu nhân đi! Sau này không bao giờ dám nữa!”
“Đừng để ý nó, nhìn nó kìa, tặc mi thử nhãn (mày trộm mắt chuột) vừa thấy đã biết không phải thứ tốt đẹp! Quây lại đánh nó cho ta! Dám trộm túi tiền của đại gia! Đánh! Đánh mạnh vào cho ta! Đánh chết, đại gia chịu trách nhiệm!”
“Oa a! Tha mạng a! Cứu mạng a…”
.
Thiết Ngưu dừng bước, vừa rồi từ đằng xa hắn đã thấy chỗ này có một đám người quây lại, lúc đầu còn tưởng rằng mấy người tụ lại một chỗ là đánh nhau, đến gần mới phát hiện là một đám người tay đấm chân đá một tên ăn xin gầy yếu đang kêu khóc.
“Này! Các ngươi đừng đánh nữa! Muốn lấy mạng người a!”
Hoàng Phủ Du chỉ không chú ý một cái liền thấy Thiết Ngưu đã bịch bịch bịch vọt vào vòng thị phi.
Một tên khất cái ăn cắp thì có gì đáng quan tâm chứ! Lịch vương không vui nghĩ. Nhưng mà muốn ngăn cản đã không còn kịp. Đành phải từ từ chầm chậm thong thả bước đến.
.
“Này! Tiểu tử! Đừng có lo chuyện thiên hạ! Tránh sang một bên!” Gã đại gia bị trộm tiền có cách ăn mặc như kẻ mới phát tài mất hứng vì bị người ta vô lễ một chưởng đẩy lùi, mở miệng rống to lên.
Thiết Ngưu không để ý đến gã, kéo tên khất cái trẻ tuổi bị đánh đến rách đầu chảy máu bầm tím mặt mày trên đất dậy, thấy y bị đánh đến không thể đứng thẳng, tính tính vốn hiền lành đạm bạc cũng không khỏi có chút nóng giận.
“Các ngươi sao có thể xuống tay ác như vậy? Cho dù hắn ăn cắp tiền là không đúng nhưng cũng không thế đánh người ta thành như vậy chứ! Để hắn trả tiền lại cho ngươi, dập đầu nhận sai là được rồi. Việc gì phải đánh người ta thành như vậy!” Thiết Ngưu cũng không để ý tên khất cái trên mặt đất có bao nhiêu dơ bẩn, kéo một cái ôm y đứng dậy, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Nhân vật đại gia kia vừa mới bị thân thể cường tráng của Thiết Ngưu dọa giật mình, thấy hắn nói chuyện thật thà, biết hiền lành có thể ức hiếp, lập tức phục hồi lại.
“Này! Tiểu tử thối! Ngươi là ai chứ! Dám quản chuyện của đại gia! Tên khất cái này là lão cha ngươi phải không, muốn ngươi hiếu kính nó như vậy? Ha ha ha!” Gã đại gia ăn mặc như kẻ mới phát tài tự cho là lời cười nhạo này thật khôi hài, chống nạnh cười ha hả.
“Mau! Mau buông tên trộm này ra! Hôm nay không cho nó chút giáo huấn, lần sau lại muốn đi ăn cắp! Này, tiểu tử, nhìn kiểu ăn mặc của ngươi, không phải là đồng lõa của nó chứ hả! Nếu không buông thì cả ngươi cũng đánh luôn!” Đồng bọn của nhân vật đại gia kia xúm lại rống.
“Đại gia cứu ta…” Tên khất cái được Thiết Ngưu ôm vào trong ngực bắt nhanh lấy áo hắn, giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, sống chết không chịu buông tay.
“Các ngươi, các ngươi sao có thể thất đức như vậy! Nhiều người ức hiếp một người!” Thiết Ngưu muốn buông tên khất cái trong ngực ra, cuộn tay áo lại định đánh người. Đáng tiếc, tên khất cái sống chết bắt lấy hắn thật nhanh, chỉ sợ Thiết Ngưu bỏ y lại.
“Ha ha, ức hiếp người? Vậy liền ức hiếp ngươi xem sao, cái đồ đầu đen làm càn! Được, ngươi muốn đại gia thả tên tiểu tặc này cũng được thôi, chỉ cần ngươi thừa nhận nó là lão cha ngươi, ngươi mở miệng gọi nó tiếng đa (cha), để xem ngươi có bao nhiêu phần hiếu kính, chúng ta sẽ tha cho ngươi! Ha ha ha!” Nhân vật đại gia kia thấy người quây lại xem càng lúc càng nhiều, thái độ cũng càng lúc càng kiêu ngạo.
Bên này Thiết Ngưu còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe trong đám người vang lên một thanh âm cực kỳ lạnh lẽo: “Ngươi bảo hắn gọi ai là đa?”
Đám người tự động tách ra, Hoàng Phủ Du khoanh tay chậm rãi thong thả bước đến trước mặt gã đại gia kia.
Gã đại gia kiêu ngạo kia vừa định mở miệng, nhìn thấy vị công tử phú quý đối diện cao hơn gã khoảng một cái đầu kia dùng một loại ánh mắt giống như thương hại lại như khinh bỉ nhìn gã. Ánh mắt kia nhìn như thế nào cũng giống như đang nhìn một kẻ không phải chết thì cũng là sắp chết.
Nhân vật đại gia nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước miếng, không hiểu đối phương là chủ nhân của kẻ nào. Cẩn thận nhìn xung quanh y một cái, tựa hồ không có người quen, lại nhìn một vòng bên mình, có đến năm sáu người, lá gan lại dần dần lớn lên.
“Sao nào! Tiểu tử ngươi cũng chạy đến lo chuyện thiên hạ! Mẹ nó, không biết hôm nay đại gia đụng phải cái thần xui nào, ra ngoài chơi dạy dỗ thằng ăn cắpmà còn bị người quản! Ta thao (xxoo) con mẹ ngươi!”
Không tồi, ngay cả hoàng hậu cũng đã ân cần hỏi thăm đến rồi! Gật gật đầu, trên mặt Lịch vương lộ ra biểu tình vừa như khen ngợi lại vừa như cười nhạo.
“Ngươi là ai?” Lịch vương hỏi với giọng đều đều. Thuận tiện kéo Thiết Ngưu đang đứng sững một bên ra phía sau.
“Tiểu cửu (em vợ) của thái thú Nhạc Dương!” Nhân vật đại gia kiêu ngạo báo danh tính. Hừ! Đại gia ta thật muốn nhìn xem ngươi có mấy lá gan mà dám quản chuyện vặt của đại gia!
“Tốt lắm. Đi thôi, chúng ta đi gặp mặt vị thái thú Nhạc Dương này. Lẽ ra ta định mấy ngày nữa mới đi tìm hắn, nhưng hôm nay ngươi quấy rầy hứng thú đi chơi của ta, lại hỏi thăm cả đa nương của ta với hắn (Thiết Ngưu), có qua có lại, như thế nào ta cũng phải chuẩn bị trước một cái đại lễ đến ân cần hỏi thăm sức khỏe thái thú đại nhân a.” Lịch vương nhàn nhã lễ độ làm một tư thế thỉnh (cung tay, hơi cúi người về phía trước).
“Tiểu tử ngươi có ý tứ gì?” Đối phương thận trọng hẳn lên.
“Không dám. Chỉ là muốn gặp mặt thăm hỏi thái thú đại nhân, hôm nay huynh đệ của ta không cẩn thận lại đắc tội đại gia ngài, nghĩ thế nào cũng phải cho thái thú đại nhân một lời giải thích, để tránh tương lai phụ thân ta biết việc này, lại mắng ta không biết cách đối nhân xử thế.” Lịch vương cười, còn mang theo một tia lười biếng quen thuộc.
“Thì ra là thế, hóa ra đa của tiểu tử ngươi còn cùng thái thú nhà ta có chút liên quan, trách không được tiểu tử ngươi trước kiêu sau kính! Hừ! Xem như tiểu tử ngươi biết tiến biết lùi! Còn biết phải chuẩn bị lễ. Ngươi để ta hảo hảo dạy dỗ cải tạo tên tiểu tử bên cạnh ngươi kia, bảo hắn không được xen vào chuyện của người khác nữa! Không thấy đại gia đây là đang vì dân trừ hại sao! Đi! Đến phủ thái thú! Các ngươi trông chừng đấy, đừng để bọn nó chạy! Nhất là tên tiểu tặc kia!” Tiểu cửu của thái thú Nhạc Dương sau khi làm rõ tình huống lập tức vênh váo tự đắc chỉ huy lũ hồ bằng cẩu hữu của hắn, đem ba người Lịch vương quây lại ở giữa, gạt đám người xem xung quanh, đi thẳng vào trong thành Nhạc Dương.
Tên khất cái kia nghe đến phải gặp quan liên sợ đến mức cả người run rẩy đến nói cũng không nên lời, một búng máu chặn ở yết hầu, mắt trợn trắng một cái rồi bất tỉnh luôn.
Thiết Ngưu nhìn Hoàng Phủ Du cười ngây ngô, thầm nghĩ A Du quả là một người tốt.
~o.o~
[1] kéo tơ lột kén (抽丝剥茧 | trừu ti bác kiển): ý chỉ công việc phải làm từ từ, mở ra từng tầng từng lớp mới thấy được cái bản chất; giống như việc kéo tơ, kéo hết tơ sẽ thấy con tằm nằm bên trong cái kén.
[2] Ở đoạn này anh Du nói đến giang hồ là theo nghĩa chuyển, còn bạn Trâu lại theo nghĩa đen của mặt chữ là sông và hồ.
Giới thiệu sơ lược về hồ Động Đình và Nhạc Dương
Nguồn: wikipedia – Tổng hợp: Hồng.
dongdinhho-2
Hồ Động Đình, góc nhìn từ lầu Nhạc Dương
Hồ Động Đình (洞庭湖 / dòngtíng hú / Động Đình hồ) là một hồ lớn, nông ở phía Đông Bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc ngày nay. Đây là hồ điều hòa của sông Dương Tử (hay Trường Giang). Kích thước của hồ phụ thuộc vào mùa, nhưng về tổng thể nó là một trong số bốn hồ nước ngọt có diện tích bề mặt lớn nhất tại Trung Quốc. Tên của hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam được đặt căn cứ theo vị trí của 2 tỉnh này so với hồ. Hồ Bắc nghĩa là phía bắc hồ và Hồ Nam nghĩa là phía nam hồ.
Trong thời nhà Hán, đầm lầy lớn Vân Mộng (雲夢大澤 – Vân Mộng đại trạch) nằm ở phía bắc hồ Động Đình, ở tỉnh Hồ Bắc, là nơi chứa lũ của sông Dương Tử. Phù sa màu mỡ lắng đọng của đầm đã thu hút nông dân. Người ta đã xây đập ngăn giữa hồ và sông, và vùng hồ Động Đình ở phía nam sông Dương Tử đã dần trở thành hồ điều hòa chính của con sông.
Thời đó, Động Đình là hồ lớn nhất Trung Quốc. Do kích thước của hồ, hồ đã có tên Bát bách lý Động Đình (八百里洞庭 – Hồ Động Đình tám trăm dặm). Ngày nay, Động Đình là hồ lớn thứ hai sau hồ Bà Dương (鄱陽湖), do nhiều phần đã bị biến thành đất trồng trọt.
nhacduong
Vị trí địa lý của Nhạc Dương
Nhạc Dương (giản thể: 岳阳; phồn thể: 岳陽 / Yuèyáng)
Nhạc Dương (ngày nay) là một địa cấp thị (thành phố cấp địa khu) ở tỉnh Hồ Nam của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nhạc Dương là một trong các thành phố bên bờ hồ Động Đình.
Nhạc Dương có diện tích 5799 dặm vuông, diện tích khu vực thành thị là 318 dặm vuông. Dân số Nhạc Dương là 5.1 triệu người.
Thành phố có lầu Nhạc Dương (岳阳楼 Yuèyáng lóu) rất nổi tiếng.
nhacduonglau-1
Lầu Nhạc Dương, nhìn bao quát
nhacduonglau-2
Lầu Nhạc Dương, nhìn gần
Lầu Nhạc Dương (giản thể: 岳阳楼, phồn thể: 岳陽樓 / Yuèyáng lóu / Nhạc Dương lâu) là một tòa tháp nằm ở Nhạc Dương (Hồ Nam, Trung Quốc). Tháp tọa lạc bên hồ Động Đình và là một trong “Tứ đại danh tháp Trung Quốc”.
Để biết thêm về lịch sử của lầu Nhạc Dương xin tra cứu thêm ở wiki.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.