Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 26: Uy hiếp




Huyền Du nghe vậy liền cười khẩy, hắn đưa tay vỗ nhẹ tay Quân Mộ Ngọc như an ủi, lạnh lùng nói: "Để xem ngươi có toàn mạng mà trở về hay không đã."
Cả hai lại lao vào nhau, lần này còn ác liệt hơn trước đó.
Hãn Mục Khiêm nói muốn đưa Quân Mộ Ngọc đi, cũng chính là đã đụng vào chiếc vảy ngược đáng sợ của Huyền Du. Kiếp trước xem như là lỗi lầm của hắn nên kế hoạch của Hãn Mục Khiêm mới được vẹn toàn mà thành công.
Bây giờ đã được sống lại, Huyền Du chắc chắn không để Hãn Mục Khiêm bắt y đi lần nữa.
Nhị cùng Mục Bảo ở dưới này liên tục thoắt ẩn thoắt hiện ở trên không, thật sự rất khó nắm bắt hiện tại ai đang có lợi thế.
Trương Mưu giơ thương chém chết một tên lính Nam Man gần đó, sau đó ngước mắt lên nhìn.
Gã thật không ngờ tên tiểu tư thoạt nhìn vô hại bên cạnh Nhị hoàng tử phi lại là một ám vệ tinh nhuệ đến như vậy.
Cũng nhờ y mà số quân Bắc Thụy đã có thể dễ dàng lấy lại thế cân bằng với Nam Man.
"Các ngươi đừng hòng mang thiếu gia đi lần nữa!", Nhị trừng mắt, đưa tay vận nội lực rồi chưởng về phía Mục Bảo.
Mục Bảo bên này liền đưa tay ra đỡ, lạnh lùng nói: "lần nữa? Làm gì có lần nữa chứ, đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng!"
Cả hai liền bật người ra sau giữ khoảng cách, Nhị liếc mắt nhìn lên tường thành thì thấy Huyền Du cùng một tên bịt mặt đang đấu với nhau.
Nhìn rất cân tài cân sức.
Đã vậy thì cậu phải nhanh chóng giải quyết tên trước mặt này sau đó sẽ sang yểm trợ cho Huyền Du.
Quân Mộ Ngọc ở bên đây liền tục lùi lại, nội lực tỏa ra giữa hai người đối với một người không học võ như y cảm thấy rất khó thở.
Cứ ngỡ lưng sẽ đụng khoảng không nào ngờ lại đụng phải một lòng ngực của ai đó.
Trên tường thành bây giờ chỉ có mỗi y, Huyền Du và tên bịt mặt, làm gì còn ai nữa?
Vậy đây là ai?
Quân Mộ Ngọc giật mình quay phắt người lại, nào ngờ chưa kịp hành động bên vai trái đã dâng lên một trận đau nhói.
"A!"
Y không kìm được la lên, mũi kiếm sắc nhọn liền nhanh chóng rút ra.
Quân Mộ Ngọc loạng choạng đưa tay ôm lấy bả vai. Còn chưa kịp đứng vững thì cả người đã bị quặp lấy kéo ra sau, lưỡi kiếm sắc nhọn còn vương tơ máu kề sát lên cổ y.
Động tĩnh của Quân Mộ Ngọc không lớn nhưng thu hút được sự chú ý của hai người đang đánh nhau ở đằng kia.
Huyền Du cùng Hãn Mục Khiêm lập tức ngừng đánh nhìn sang, cả hai giật mình khi thấy Quân Mộ Ngọc bị một người lính Nam Man bắt giữ. Hắn ta còn kề kiếm lên cổ y mắt hướng về cả hai như đang uy hiếp.
Huyền Du rất nhanh liền thấy bên vai y thấm đầy máu, đôi con ngươi bỗng chốc đỏ ngầu trừng Hãn Mục Khiêm: "ha, không ngờ Thái tử còn có chiêu trò này, dùng mọi cách bắt y, cho dù khiến y bị thương cũng không màng!"
Hãn Mục Khiêm nhìn đôi con ngươi hằn đầy tơ máu của Huyền Du thì không khỏi cảm thấy hơi lạnh người. Cả gã bây giờ cũng đang không rõ chuyện gì đang xảy ra cơ mà?
Hãn Mục Khiêm lạnh mặt hướng tên lính kia gằn giọng: "mau bỏ y ra!"
"Thái tử, chính tên này đã quyến rũ khiến ngài thay đổi kế hoạch đánh Bắc Thụy đúng chứ? Vậy chỉ cần hắn chết ngài sẽ thanh tỉnh lại, mọi chuyện sẽ quay lại điểm ban đầu! Chỉ cần chiếm được Sầm Trạch, ngài cũng sẽ không bị phe Nhị hoàng tử dòm ngó ngôi vị nữa!", vừa nói, hắn ta vừa đưa lưỡi kiếm cứa nhẹ lên cổ Quân Mộ Ngọc.
Hãn Mục Khiêm gần như gầm lên: "ta bảo ngươi thả y ra! Từ khi nào lời nói của ta ngươi cũng chẳng nghe vào tai? Đây là thấy mạng mình quá dài rồi?"
"Thái tử, giết y xong người giết ta cũng được, dù sao chết trong tay người cũng coi như là vinh hạnh của ta!", tên lính kia vẫn không chút yếu thế, thậm chí còn tự cảm thấy việc mình làm không có gì là sai trái.
Quân Mộ Ngọc bị hắn kẹp lấy cổ, ban đầu thì không sao nhưng bây giờ cảm thấy khó thở. Lực tay của người này không những không giảm mà còn siết chặt hơn, như thể muốn đem cổ y siết gãy.
Hãn Mục Khiêm lén đưa mắt ra hiệu cho Huyền Du, với tình hình trước mắt chỉ mong hắn hiểu ý mà hợp tác với mình.
Bây giờ tính mạng Quân Mộ Ngọc mới là quan trọng, sở dĩ hôm nay gã có mặt ở đây cũng là vì y. Nếu y nguy hiểm đến tính mạng thì việc gã trọng sinh còn có nghĩa lí gì nữa.
Huyền Du cũng không phải kẻ ngốc, hắn dù thật sự sắp mất khống chế nhưng cũng không đến độ đánh mất lí trí. Vì vậy khẽ đưa mắt nhìn lại xem như đồng ý.
Hãn Mục Khiêm từng bước nhẹ nhàng tiến về phía tên lính kia, môi khẽ nhếch lên, bộ dáng như thể không quan tâm việc nếu gã bước lên Quân Mộ Ngọc có bị một kiếm chém chết hay không: "ngươi nói cũng phải, đúng là ta bị y làm cho mụ mị đầu óc rồi, nhưng mà kể cũng lạ, sao ngươi biết rõ nội tình của ta với phe Nhị hoàng tử vậy? Không phải ngươi cũng chỉ là đi tòng quân thôi sao?"
Dù nhìn mặt Hãn Mục Khiêm như đã bắt đầu xem nhẹ người trong tay mình nhưng tên lính kia vẫn cảnh giác nhìn lấy Hãn Mục Khiêm, hắn ta vẫn đề phòng mà lùi lại vài bước, muốn giữ khoản cách với gã. "Tiểu nhân đúng là chỉ đi tòn quân, đến nay chưa tới hai năm. Nhưng mà tiểu nhân một lòng muốn phò trợ cho Thái tử, muốn trở thành một thuộc hạ thân cận ngài, vì thế..."
"Vì thế ngươi đã đi nghe ngóng tin tức có liên quan đến ta?", giọng Hãn Mục Khiêm khẽ rít lên.
Phàm chuyện người trong hoàng thất đấu đá lẫn nhau tranh đoạt hoàng vị đã là việc cấm kị ngàn đời nay. Dù cho là Hãn Mục Khiêm hay Nhị hoàng tử - Hãn Thiếu Mân không ngừng đấu đá nhau thì trên triều đều phải như thể huynh đệ đồng lòng. Hai người hòa thuận đến mức mà khiến cho các quan viên "không phận sự" đều nghĩ hai người dù không chung một mẫu thân, không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng chắc chắn sẽ xả thân vì nhau lúc kề cận lằn ranh sinh tử.
Quan viên "không phận sự" thì là thế, nhưng những quan viên theo phe của Hãn Mục Khiêm hoặc Hãn Thiếu Mân thì đều cảm thán tài che giấu của hai người. Đặc biệt là phe phái của Hãn Thiếu Mân, phải biết Nhị hoàng tử xét về trình độ cùng mọi mặt không hề kém Thái tử là bao, thậm chí có thể công bằng cùng Hãn Mục Khiêm tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Chỉ tiếc là Hãn Mục Khiêm lại được Hoàng hậu sinh ra.
Là đích tử!
Chỉ một điều này hoàng vị đã nắm chắc trong tay.
Vương triều Nam Man dưới sự trị vì bao đời nay cùng với Hoàng đế Hãn Khải Lan hiện tại luôn rất không công bằng với đích thứ, vì thế dù cho thứ tử có thật sự tài giỏi hơn đi chăng nữa thì muốn ngồi lên vị trí Thái tử cũng là điều rất mong manh. Vốn dĩ chỉ đích tử mới có thể nắm quyền cai trị mà thôi.
Chính vì điều này dù biết tranh đấu nhau là nguy hiểm, nếu bị Hãn Khải Lan phát hiện, với tính cách thô bạo tham quyền của ông chắc chắn bọn họ chỉ có con đường chết. Nhưng sự thiên vị không đạo lí này quá lớn, dù tâm tịnh cỡ nào thì vẫn là không cam chịu số phận, huống hồ Hãn Thiếu Mân lại có tài thật sự, sư tử lại bị coi là mèo con, hắn ta dĩ nhiên cảm thấy mình có đủ tư cách đánh liều mà tranh đoạt với Hãn Mục Khiêm. Mà Hãn Mục Khiêm lại rất sẵn lòng mà đấu với Hãn Thiếu Mân.
Hai người che giấu giỏi đến thế nhưng một tên lính tầm thường lại có thể dễ dàng nghe ngóng ra. Có thật hắn chỉ là người bình thường không? Ai có thể chắc chắn hắn ta đối với Hãn Mục Khiêm gã là một lòng?
Dù hôm nay như nào, người này, Hãn Mục Khiêm gã nhất định phải diệt trừ!
__________________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.