Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 60: Không thể ngờ




"Bẩm, hình phạt đã xong.", một tên thi pháp chấp tay với Thị lang bộ Hình thưa.
Thị lang bộ Hình gật đầu, chưa kịp nói gì Huyền Du đã bế Quân Mộ Ngọc đứng lên. Bước đi của hắn có chút loạng choạng, nhưng sau đó đã được Huyền Du gồng người đứng vững.
Hắn sợ sẽ tuột tay làm rớt Quân Mộ Ngọc.
Huyền Kính Minh liền ra lệnh: "người đâu mau chuẩn bị xe ngựa, gọi cả thái y đến cung của ta."
"Không cần thái y, ta sẽ đưa y về phủ, huynh chỉ cần chuẩn bị xe ngựa là được.", Huyền Du lạnh lùng từ chối.
Huyền Kính Minh cũng không nói gì, chấp thuận yêu cầu của Huyền Du.
Xe ngựa nhanh chóng được chuẩn bị, Huyền Du bế Quân Mộ Ngọc vào trong xe rồi nhanh chóng ra lệnh về phủ.
Trên đường đi, hắn không quên kêu ám vệ Quân đem Chu Lâm đến phủ của hắn nhanh nhất có thể.
Lúc Huyền Du vừa đến phủ, cũng là lúc Tiềm Hương quay lại, trên tay còn bế theo Chu Lâm. Cảnh tượng có chút khôi hài.
Không đợi Chu Lâm càu nhàu, vừa nhìn thấy cảnh tưởng của Huyền Du và Quân Mộ Ngọc. Sắc mặt Chu Lâm liền ngưng trọng.
Mọi người nhanh chóng tiến vào phòng Quân Mộ Ngọc. Trừ Chu Lâm, Huyền Du và Quân Mộ Ngọc ra, những người không phân sự sẽ đứng ở ngoài.
Quân Mộ Ngọc bất tỉnh, vết thương của y lại sau lưng nên không thể nằm được. Huyền Du để y tựa vào người mình, "mau xem vết thương cho y."
Chu Lâm không dám chậm trễ, nhanh chóng xem thương thế cho Quân Mộ Ngọc.
Khoảng một khắc sau, Chu Lâm liền hướng Huyền Du nói: "bẩm vương gia, ngoại trừ vết thương trên đầu cho vật gì đó đập vào cùng vết thương sau lưng nghiêm trọng ra. Thì hầu như những vết thương do roi đánh đã được ai đó thoa thuốc, nên không nghiêm trọng lắm."
"Thần sẽ ngay lập tức xử lí vết thương cho vương phi. Ngài cũng nên để thần xem vết thương..."
"Không cần, ngươi xem cho y trước đi.", Huyền Du cắt lời Chu Lâm, chỉ cần Quân Mộ Ngọc không sao, hắn mới có thể an tâm được.
Chu Lâm nhanh chóng dặn dò người lấy nước ấm cùng khăn sạch đến. Sau đó thì chính mình đi giã thuốc để cầm máu cho Quân Mộ Ngọc cùng Huyền Du.
Ám vệ Quân gia thay phiên nhau đi chuẩn bị đồ mà Chu Lâm nói. Mấy tì nữ của vương phủ không có tốc độ nhanh bằng ám vệ, vậy nên chỉ đành đứng lóng ngóng bên ngoài hoặc đi làm chuyện khác.
Đan Vân và Uyên Vân không ngừng khóc lóc. Ngày hôm đó Quân Mộ Ngọc bị hành thích trước mặt bọn họ, không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng kia đáng sợ như thế nào.
Hôm nay Quân Mộ Ngọc trở lại cùng Huyền Du, hai người be bét máu, thập chí Quân Mộ Ngọc còn hôn mê bất tỉnh. Cảnh tượng còn đáng sợ hơn ngày hôm kia. Bọn họ không sợ thì cũng là lạ.
Vết thương trên người Quân Mộ Ngọc nhanh chóng được Chu Lâm xử lí cẩn thận, cả vết thương trên đầu cũng được xử lí gọn gàng. Vì là vết thương nằm sau lưng, nên Quân Mộ Ngọc phải nằm xấp xuống giường.
Huyền Du đứng ở một bên, một thân máu huyết nhìn Chu Lâm băng bó thoa thuốc cho Quân Mộ Ngọc không rời nửa tấc.
Đến khi nghe Chu Lâm bảo Quân Mộ Ngọc hiện tại đã ổn thì Huyền Du mới bắt đầu buông lỏng thân thể. Cả cơ thể hắn ngả nghiêng như muốn đổ, Chu Lâm nhanh nhạy liền đỡ lấy.
"Người vẫn ổn chứ?"
Huyền Du ngoài việc cảm thấy có chút hoa mắt cùng kiệt sức, thì hầu như không có gì, hắn lắc đầu. Chu Lâm cũng nhanh chóng dìu hắn lên ghế rồi bắt đầu xử lí vết thương cho Huyền Du.
Phủ Duẫn vương lâm vào tình trạng nặng nề, tin đồn Duẫn vương cưỡi ngựa xông vào cung lãnh phạt thay Duẫn vương phi cũng được lan rộng khắp Bắc Thụy quốc.
Mọi người không ngừng bàn tán, có người ngưỡng mộ, cũng có người chán ghét, cũng có người hả hê vì thấy người khác gặp nạn.
Huyền Tiêu cười cười ngồi xuống trường kỉ, cười nói với tùy tùng của mình: "bộ dáng hôm nay của Huyền Du quả thật khiến người ta vui vẻ."
"Hoàng tử nói phải, nhìn bộ dáng của Duẫn vương phi khi đó, có khi nào sau này sẽ tàn phế không?", tùy tùng của hắn nhanh chóng phụ họa.
"Cái đó thì không chắc, nhưng một bông hoa đẹp như vậy, chết cũng thật tiếc.", Huyền Tiêu chậc chậc lưỡi.
Bên Khôn Ninh cung lúc này cũng âm trầm, Quân Ngọc Linh đặt chén trà xuống bàn: "cũng may Huyền Du nó về kịp, không thì Mộ Ngọc nó chuyến này không xong rồi."
Kim ma ma đáp: "nô tì nghe bảo, Duẫn vương phi gánh xong trượng thứ bốn mươi mốt liền bất tỉnh. Quả thật nếu Duẫn vương không về kịp, Duẫn vương phi e là..."
Chuyện lãnh một trăm trượng kia quả thật là muốn mạng người. Dù là ai, nhẹ thì tàn phế, nặng thì sẽ chầu trời. Mà đối với Quân Mộ Ngọc, nếu lãnh đủ một trăm trượng kia thì dĩ nhiên sẽ không thể sống qua hôm nay.
Chu Lâm băng bó xong cho Huyền Du. Liền nhanh chóng lên đơn thuốc.
"Thần sẽ theo dõi người và Duẫn vương phi vài ngày, đặc biệt là Duẫn vương phi. Có lẽ thần sẽ ở lại vương phủ để tiện theo dõi."
"Ừm, ta sẽ sai người chuẩn bị phòng cho ngươi."
"À, vết thương trên đầu vương phi, theo lời kể của hai hầu nữ thân cận thì ngày hôm người của đại lao đến bắt. Có người đã dùng đá đập thẳng vào đầu vương phi khiến y bất tỉnh. Chuyện này có điểm không đúng lắm, vương gia có thấy vậy không?", Chu Lâm cung cấp thông tin mà mình nghe ngóng được chi Huyền Du.
Huyền Du nhíu mày, trầm thấp nói: "dùng đá đập lên đầu y? Chắc chắn chuyện Quân Mộ Ngọc theo ta ra trận, đã bị người ngoài phát hiện được. Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng."
"Kẻ nào khiến y đã phải chịu kết cục ngày hôm nay, ta sẽ cho kẻ đó chịu lại gấp vạn lần."
"Vết thương đó vốn không đáng lo, nhưng vì để lâu quá không xử lí nên sẽ có chút phiền phức. Không xử lí ổn sẽ để lại di chứng đau đầu.", Chu Lâm nói.
Huyền Du siết chặt nắm tay: "bằng mọi giá ngươi phải chữa lành cho y. Bằng mọi giá, nghe rõ chưa?"
"Thần sẽ cố gắng hết sức.", Chu Lâm chấp tay cúi người.
Tiềm Hương đứng trước cửa nói vọng vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "bẩm vương gia, có phụ thân của vương phi đến gặp."
"Mau cho người vào.", Huyền Du nghe người đến là Quân Thừa Húc liền chấp thuận.
Quân Thừa Húc tiến vào, ông vẫn mặt nguyên vẹn đồ lúc thượng triều. Gặp Huyền Du liền hành lễ.
"Nhạc phụ không cần đa lễ, mau lại đây ngồi."
Quân Thừa Húc nhìn Quân Mộ Ngọc yếu ớt nằm trên giường, gương mặt trắng bệch thì không khỏi xót xa.
Huyền Du bắt gặp được ánh nhìn kia liền khẽ cắn răng.
Cũng là trách hắn không bảo toàn cho y tốt.
Quân Thừa Húc hướng Huyền Du hỏi: "không biết vương phi có bị thương nghiêm trọng không?"
Huyền Du đáp: "không nghiêm trọng lắm, mọi thứ đều đã được xử lí ổn rồi, nhạc phụ không cần lo. Việc còn lại cứ để Chu thái y xem xét."
Quân Thừa Húc nhìn sang Chu Lâm: "không biết vết thương sau lưng, có ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến thắt lưng không?"
Chu Lâm thấy Quân Thừa Húc nhìn mình hỏi liền vội đáp: "cái này thì có, nếu vết thương không được theo dõi và chữa trị kĩ càng, sau này sẽ bị đau, tình trạng nặng là không thể cưỡi ngựa hay đi đứng bình thường được."
Quân Thừa Húc nuốt nước bọt, nhìn sang Huyền Du rồi lại nhìn sang Chu Lâm: "vậy không biết, khi nó mang thai thì có ảnh hưởng gì không?"
Huyền Du nâng mắt: "!?"
Chu Lâm mở to mắt: "mang thai?"
Quân Thừa Húc thấy biểu cảm của Huyền Du thì ngẩng người: "Vương phi chưa nói chuyện này với ngài sao?"
Huyền Du thấy bộ dạng của Quân Thừa Húc không phải đùa, cả người hắn liền nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.
Quân Mộ Ngọc... Có thể mang thai!?!?
Tại sao kiếp trước hắn lại không biết???
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿
Đôi lời tác giả: Chuyện anh không biết còn nhiều lắm:vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.