Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 62: Tỉnh lại




Quân Mộ Ngọc chớp mắt vài cái, sau đó mới yếu ớt mà mở mắt ra.
Do hôn mê lâu nên tầm mắt của y rất mơ hồ, mất một lúc để thích nghi với ánh sáng, y mới nhìn rõ được cảnh vật trước mắt.
Hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt của Quân Mộ Ngọc chính là gương mặt hốc hác của Huyền Du, khóe mắt hắn lại còn đỏ lên thấy rõ.
"A Du?", Quân Mộ Ngọc lên tiếng, giọng nói khàn khàn nghe không rõ, nhưng lọt vào tai Huyền Du, hắn lại thấy cực kì dễ nghe.
Huyền Du liền quỳ xuống cạnh giường, nhẹ nhàng cầm tay Quân Mộ Ngọc áp lên má mình: "phải, ta đây."
Quân Mộ Ngọc muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động nhẹ, cơn đau sau lưng lập tức truyền tới khiến sắc mặt y liền tái đi.
Huyền Du nhạy bén nhận ra, hắn vội nói: "đừng động đậy, để ta cho ngừi gọi Chu Lâm đến."
Lúc Chu Lâm đến, Quân Mộ Ngọc đã bị mọi người vây kín không một kẻ hở.
Khóe mắt Chu Lâm giật giật, nhanh chóng đi đến đuổi người ra, "vương phi vừa mới tỉnh dậy, mọi người vồn dập như vậy sẽ khiến y tinh thần không thoải mái."
Huyền Du bị đuổi ra, vốn không vui, nhưng nghe vậy liền thu liễm nội tâm lại.
Chu Lâm không đợi Huyền Du ra lệnh đã tức tốc đưa tay bắt mạch cho Quân Mộ Ngọc. Sau đó vén chăn ra xem vết thương sau lưng y.
Vì thương thế, nên y không mặc áo, chỉ có băng trắng quấn quanh cơ thể che lấp đi tấm lưng đầy vết thương chằng chịt của y.
Chu Lâm sau khi xem xét xong, liền quay ra ngoài hướng Huyền Du thông báo tình hình. Thấy Chu Lâm bảo Quân Mộ Ngọc tạm thời đã không còn nguy hiểm. Chỉ là vì thương thế, nên phải ủy khuất y nằm yên trên giường đến khi nào Chu Lâm đã thấy ổn.
"Bây giờ ta thay thuốc cho y, các ngươi lánh mặt một chút được không?", Huyền Du cầm hộp thuốc trên tay, hương mọi người nói.
Công việc này vốn dĩ hắn không thạo lắm, nhưng vì không muốn việc thoa thuốc cho Quân Mộ Ngọc được người khác làm. Vì thế Huyền Du đã nhờ Chu Lâm chỉ bảo, tuy tay chân có chút vụng về, nhưng cũng không đến nổi nào.
Quân Mộ Ngọc nhìn mọi người đã lui hết ra ngoài, mới mệt mỏi khép mắt lại. Huyền Du đằng sau nhẹ nhàng tháo băng gạc ra giúp y, bắt đầu tiến hành thoa thuốc.
Nhìn tấm lưng vốn trắng nõn như mặt tuyết ở trên cành mai, giờ đây, đã bị các vết bầm xanh tím đan xen, còn có vài chỗ da tróc thịt bong đến cực kì đáng sợ.
Huyền Du càng nhìn càng cảm thấy đau lòng không thể tả. Ông trời cho hắn sống lại, là để hắn thấy Quân Mộ Ngọc trong những tình cảnh này sao?
Tuy kiếp trước, Quân Mộ Ngọc và hắn không liên hệ quá nhiều. Nhưng những chuyện tổn hại đến y như thế này, Huyền Du chưa từng thấy xuất hiện.
Tại sao kiếp này sống lại, mọi chuyện bất lợi ở kiếp trước đã được hắn né tránh cẩn thận, nhưng Quân Mộ Ngọc lại liên tiếp gặp chuyện không may.
Ông trời đang trêu đùa hắn sao?
Thoa thuốc xong, trên vầng trán của Quân Mộ Ngọc đã xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn. Tuy rằng Huyền Du làm rất nhẹ nhàng, nhưng vết thương sau lưng y rất nghiêm trọng.
Bình thường dù không thoa thuốc hay tác động gì đến, vết thương cũng đã ân ẩn đau. Huống hồ lần này còn thoa thuốc, dù Huyền Du nhẹ nhàng cách mấy, Quân Mộ Ngọc vẫn đau đến mặt mũi trắng bệch.
Không phải do Huyền Du mạnh tay, mà do thuốc của Chu Lâm thoa lên miệng vết thương, khiến y cảm thấy như thể có vạn cây kim chích vào người.
Nói không đau là nói dối.
Huyền Du cất hòm thuốc đi, biểu cảm cắn răng chịu đau của Quân Mộ Ngọc hắn sao có thể không thấy? Làm sao có thể không đau lòng đây?
Huyền Du lôi trong ngực ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thấm đi lớp mồ hôi trên trán Quân Mộ Ngọc.
Quân Mộ Ngọc muốn mở mắt ra nhìn Huyền Du trấn an, chỉ là không kịp mở thì Quân Mộ Ngọc đã lâm vào hôn mê.
Việc thoa thuốc này khiến Quân Mộ Ngọc thật sự mất rất nhìu sức. Huyền Du là người rõ việc này nhất. Hắn cũng không cưỡng ép, nhẹ nhàng chăn lại cho Quân Mộ Ngọc sau đó lẳng lặng li khai.
Bên ngoài, Chu Lâm, Quân Mộ Khuynh cùng Mộ Dung Từ Diên đợi sẵn từ lâu, thấy Huyền Du đi ra, Chu Lâm liền hướng hắn nói: "vương gia, nên thay thuốc rồi!"
" Ừ."
Mọi người liền đi sang phòng bên cạnh, Huyền Du nhanh tay cởi bỏ lớp áo dày trên người xuống ngồi lên ghế.
Chu Lâm nhanh chóng tháo băng trắng ra rồi bắt đầu xem xét.
"Vết thương của người so với vương phi có chuyển biến tốt hơn nhiều. Có lẽ tầm một hai tuần là lành hẳn."
"Nhớ theo dõi tình hình của vương phi cho thật tốt. Y có chuyển biến gì liền phải nhanh chóng báo với ta!"
"Vâng, vương gia."
Quân Mộ Khuynh thấy tấm lưng chằn chịt vết thương của hắn, không khỏi nhăn mày. Cũng nhờ vậy, y lại càng tin tưởng giao đệ đệ mình cho hắn.
"Chuyện kia, vương gia đã điều tra được là ai làm chưa?", Quân Mộ Khuynh nói.
"Tô phủ!", Huyền Du gằn giọng.
Mọi người nghe xong liền có chút ngạc nhiên. Tô phủ chẳng phải từ trước đến giờ đều đứng theo phe Duẫn vương sao? Tại sao bây giờ lại trở tay đâm một nhát vào Duẫn vương phủ thế?
Huống hồ còn có tam tiểu thư nhà Tô phủ Tô Nguyệt - nhất kiến chung tình với Duẫn vương. Không lẽ nàng ta hay tin lại không đi ngăn phụ thân mình lại?
Huyền Du nhìn sơ một vòng, như hiểu rõ được suy nghĩ của mọi người, liền nói: "chuyện này chính tay Tô Nguyệt đích thân cho người đi cáo trạng. Chính ả muốn dồn Quân Dạ vào chỗ chết. Ta phải nên làm sao với Tô phủ đây?"
"Vương gia, Tô phủ bây giờ nhìn bề ngoài như thể đã ổn. Nhưng thật ra bên trong sớm đã gần lụi tàn rồi. Nếu không phải nhờ Tô Nguyệt bám víu lấy ngài nên không ai dám động, thì có lẽ Tô phủ sớm đã bị đào thải rồi.", Mộ Dung Từ Diên xòe quạt, phẩy phẩy.
"Ha, Duẫn vương, ngài có phải hay không định để yên chuyện này?", Quân Mộ Khuynh nhếch mép cười giễu, chuyện này mà bẩm báo lại với phụ thân, Tô phủ chắc chắn sẽ gả bay chó sủa.
Huyền Du cười gằn, ánh mắt rét lạnh đáp: "Tô phủ vô tình, Duẫn vương phủ cũng không cần phải có thành ý nữa. Cứ để Tô phủ tự bơi đi."
Mấy ngày sau, Tô Nguyệt liền đến gặp Huyền Du nhưng lại bị chặn ngoài cửa. Thị vệ của vương phủ hướng Tô Nguyệt nói: "Duẫn vương có lệnh, từ nay về sau, không cho phép người của Tô gia đặt chân vào vương phủ nửa bước. Tô tiểu thư, xin thứ lỗi."
"Cái gì?", Tô Nguyệt nghe xong như sét đánh ngang tai, "chắc chắn có nhầm lẫn, Huyền Du không thể nào đối với ta như vậy được! Các ngươi nói bậy!"
"Tô tiểu thư, tên của Duẫn vương không thể gọi bậy, nếu cô còn tiếp tục gọi. Bọn ta ấn theo vương pháp mà thi hành!"
Tô Nguyệt làm mọi cách nhưng vẫn không vào được vương phủ. Cuối cùng nàng ta cùng tì nữ đành ngậm ngùi đi về.
Mục đích chính Tô Nguyệt đến là xem tình hình Quân Mộ Ngọc. Nàng muốn xem thử y sống chết ra sao. Bị đánh nặng như vậy, không chết chắc chắn cũng sẽ tàn phế thôi.
Lúc này, Huyền Du đang đứng trước của phòng của mình, nghe thuộc hạ thuật lại tình hình khi nãy trước cửa vương phủ.
" Ha, vẫn dám vác mặt đến? Nữ nhân này xem ta là kẻ ngu sao? Ngươi cho người đi lan truyền một chút tin đồn đi. Còn lan truyền cái gì, cứ theo như khi nãy mà nói. Thêm mắm dậm muối một chút là được.", Huyền Du cười như không cười phân phó cho Nghiêm Tẫn.
" Thuộc hạ đã rõ, thưa vương gia!"
*******
*******
*******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.