Vân Du Ca

Chương 20: Tà Quân (2)




Nam nhân ẩn mình từ trong đêm tối dần dần lộ diện, hắn tiến về phía nàng, ánh mắt hắn thâm tình nhìn Vân Ca, đôi bàn tay lạnh giá của hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng lên, hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ bé của nàng. Hắn nhìn nàng, ánh nhìn say đắm này của hắn khiến nàng có chút ngại ngùng. Gò má nàng khẽ đỏ, nàng nghiêng mặt mỉn cười xấu hổ, Hình Nguyên lúc này mới ý thức được bản thân mình lúc này có vẻ hơi ngốc nghếch, nên vội họ vài tiếng. Vân Ca cũng là lần đầu tiên thấy y lúng túng như vậy, cô có chút buồn cười, nhưng vì giữ cho ma tôn chút mặt mũi nên đành cố nhịn cười quay người đi về phía cửa sổ.
"Vân Nhi, nàng có hối hận không?" Hình Nguyên đi đến từ phía sau ôm lấy nàng.
"Không hối hận, chỉ cần là có thể bên chàng, ta đều nguyện ý." Vân ca nhỏ giọng nói.
Hình Nguyên nhìn nàng, đôi mắt y chứa đầy ý tình, hắn lần nữa nâng cằm Vân Ca, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, chiếc hôn từ nhẹ nhàng chạm môi cho đến tình nồng ý đượm.
"Vân Nhi, ngoan, mở miệng ra nào?" Hình Nguyên thì thào bên tai nàng.
Vân Ca lúc này đã hoàn toàn buông bỏ hết lý trí, nàng thuận theo trái tim và cảm xúc chân thật nhất của bản thân lúc này. Đôi môi nàng khẽ mở, Hình Nguyên nhân cơ hội đó nhẹ đẩy đầu lưỡi của bản thân vào, tham lam tận hưởng tư vị ngọt ngào của nàng. Nụ hôn của cả hai dần trở nên cuồng nhiệt quấn quýt không rời, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, bàn tay hư hỏng cũng dần bắt đầu không yên phận mà nhẹ lướt xuống hông nàng. Không một động tác thừa mà loại bỏ đai lưng của nàng.
Mất đi đai lưng, y phục nàng dần trở nên lỏng lẻo, hắn vừa hôn nàng vừa thuận tay giúp nàng bỏ bớt đi vài lớp y phục, chỉ đến khi còn lại chiếc yếm đào cùng với làn váy mỏng mới tạm hài lòng, nhưng làm sao mà hắn dừng lại ở đó được, hiếm khi nha đầu chủ động với hắn. Có biết hắn chờ ngày này đã lâu lắm rồi không, hắn ôm nàng nhẹ đặt lên giường. Đối với y phục của bản thân chỉ nhẹ nhàng búng tay liền nhanh chóng giải quyết. Vân Ca bé nhỏ bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo sớm đã không còn biết đường mà phản kháng nữa rồi.
Lúc này trước mắt nàng lại là thân hình mỹ nam cường cháng, cùng với cái khuôn mặt yêu nghiệt này. Hóa ra cảm giác thân mật với người mình yêu lại rạo rực hứng thú đến như vậy. Cảm giác lâng lâng này lần đầu tiên nàng mới chân thật cảm nhận. Nói cho cùng thì nàng vẫn là một thiếu nữ chưa trải sự đời mà thôi, đã thể lại còn mê trai quên lối đối mặt với một ông lớn dày dặn kinh nghiệm như hắn, chỉ một cái hôn thôi đã khiến tay chân nàng vô lực, ý loạn tình mê. Nói sao nhỉ, đúng là không có tiền đồ, cơ mà chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu.
Nói nhảm nhiều rồi, ta biết các vị đang mong muốn gì, đương nhiên ta sẽ thỏa mãn các vị. Trở lại với đôi uyên ương trên giường, Hình Nguyên tên lưu manh này nhân lúc Vân Ca chưa hồi thần hắn lại cúi đầu xuống hôn nàng, môi lưỡi chạm nhau, mang theo tư vị ngọt ngào. Hắn hôn lên mắt nàng nụ hôn của sự che trở, chủ yếu là đế trấn an vật nhỏ đang khẽ run rẩy dưới thân mình. Hắn nhìn nàng đang nhắm chặt mắt hai tay cũng bất giác nắm lấy nhau đặt trước ngực thì phì cười, hắn trêu trọc nói.
"Vân nhi, nàng đang sợ hãi sao?"
"Ta không có." Vân Ca thẹn đỏ mặt nàng khẽ nói.
"Ha ha, nàng xem nàng đang run lên kìa." Hình Nguyên vẫn tiếp tục đùa dai.
"Không.. Ưm, mm.."
Vân Ca vốn định bao biện thêm thì một cánh môi mềm mại đã phủ lên đôi môi nàng. Hắn lần nữa hôn nàng, đôi bàn tay hắn cũng không rảnh dỗi mà bắt đầu du ngoan trên cơ thể nàng. Tay hắn chạm đến đâu Vân Ca tựa hồ đều cảm thấy nơi đó nóng lên một cách lạ thường. Bản thân nàng thời khắc này đều vô cùng khô nóng, bàn tay hắn lại tựa như băng hàn lưới đến đâu thoải mái đến đó. Vân Ca không nhịn được mà rên khẽ một tiếng. Điều này lại vô tình kích thích hắn đụng chạm nhiều hơn.
Hắn nhẹ dịch tay, chậm chạp thăm dò nơi tư mật của nàng, cảm giác thích thú kỳ lạ này chính bản thân hắn cũng không biết phải diễn tả thế nào, hắn chỉ biết lúc này hắn muốn có nàng, muốn điên cuồng mà chiếm đoạt nàng, nhưng lại lo sợ bản thân không biết tiết chế làm tổn thương đến nàng. Từ lúc bắt đầu hắn đã luôn kiềm chế bản thân, hắn không dám nóng vội nhưng có vẻ cậu em của hắn đã sắp chịu hết nổi mà bắt đầu kháng nghị rồi. Toàn thân hắn nóng ran, môi lưỡi đều khô khốc, từ sâu bên trong có một cảm giác khao khát lạ thường.
Trong cuộc đời làm ma thần của hắn, chưa bao giờ hắn lại ý loạn tình mê khao khát được đắm chìm trong nhục dục như lúc này, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra phong hoa am hiểu, hắn sợ nàng biết được suy nghĩ của bản thân lúc này sẽ cười chê hắn là đồ vô tri. Vậy nên hắn cứ lưỡng lự không biết có nên tiếp tục, nghĩ thì nghĩ nhưng cái tay hư thì vẫn thuần thục à làm gì thì mọi người cũng biết mà. Nhưng mà, nghe nhưng mà là biết có biết rồi, nam nhân mà.. đối mặt với người con gái mình yêu, thì làm sao mà đỡ được, hắn khẽ nhỏ giọng bên tai nàng.
"Cho ta, có được không?" Ngữ điệu mang theo chút van cầu, gò mã hắn cũng ửng đỏ.
Vân Ca nhìn hắn ba phần bất lực bảy phần như ba, nàng thầm mắng hắn vô tri nhưng trông biểu cảm ngại ngùng đáng yêu của hắn nàng cũng có chút cảm động, chuyện đã đến bước này, hắn vẫn tộn trọng nàng. Vẫn quan tâm cảm giác của nàng. Nếu nàng nói không liệu hắn có dừng lại. Nếu mà hắn dừng lại thật thì chắc bản thân hắn có vấn đề, hắn mới không phải là nam nhân.
"Ừm." Vân Ca ừ nhẹ một tiếng biểu thị sự đồng tình. À chuyện phía sau mọi người tưởng tượng dùng ta nhé. Phúc lợi trở lại lần này chỉ có thế thôi, để lần sau ta bù thêm nhé, viết nhiều quá nó bị lố lăng, tả nhiều quá nó bị ố dề. Haha, suy cho cùng thì người tàn ác thường sống thảnh thơi an nhàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.