Hôm nay thời tiết rất đẹp, không nóng, trời xanh thẳm, A Văn mặc quần áo bệnh nhân ngồi một mình ở sân sau bệnh viện tắm nắng.
Y uể oải dựa vào ghế gỗ, ánh nắng rơi trên mi mắt y, có phần thoải mái.
Y ngồi chưa lâu lắm thì ông xã gọi điện cho y, giọng điệu của ông xã không tốt, đang trách cứ y tại sao không ở phòng bệnh.
A Văn hơi chậm chạp, khi nghe ông xã nói em vẫn không qua lại y mới phản ứng được, mím môi một cái, nói khẽ, “Em tắm nắng ở vườn hoa phía sau.”
Vừa dứt lời, điện thoại đã bị dập máy.
Ngay sau đó, A Văn nhìn thấy một người hùng hùng hổ hổ đi vào từ lối vào vườn hoa phía sau.
Ông xã đầy vẻ bực dọc, “Em đã sắp chết rồi còn tắm nắng gì nữa.”
A Văn ngẩn người, lồng ngực hơi đau, y há miệng nhưng không thể nói nên lời.
Ông xã lấy một tờ đơn từ trong túi công văn bên tay, mở ra đưa cho A Văn, “Em ký đơn này đi, ký xong em sẽ được giải thoát.”
A Văn nhìn những chữ nổi bật nhất trên tờ đơn – đơn thỏa thuận ly hôn, chốc lát hơi mê man.
“Ly hôn?”
“Đúng, ly hôn.” Ông xã nói, “Anh không cần em nữa.”
“À.” A Văn không có phản ứng gì, đáp, “Đưa bút cho em.”
Có vẻ như ông xã không ngờ y thẳng thắn như thế, còn sửng sốt một lát.
A Văn ký tên của mình xong, quay người lại ngồi trên ghế gỗ tắm nắng.
Lúc này ông xã mới có một chút xíu áy náy, sau khi biết thời gian còn lại của A Văn không nhiều, hắn mới chậm rãi nhớ ra cái tốt của người này.
Công việc của ông xã nhiều xã giao, thường xuyên đêm không về ngủ, nhưng chỉ cần chắc chắn về nhà, A Văn sẽ hâm nóng canh giải rượu cho hắn, sau đó chờ hắn về nhà.
Lúc về nhà thăm cha mẹ A Văn cũng biểu hiện những phẩm chất mà một người bạn đời nên có.
Về tình về lý, A Văn đều là một người yêu tốt.
Nhưng chính vì y quá tốt, ông xã mới có thể sinh ra tâm lý phản nghịch.
Năm thứ hai sau khi cưới, ông xã có người tình lần thứ nhất.
Người tình khiến người khác ưa thích, mê hoặc ông xã không phân rõ đông tây nam bắc, sau khi hoàn hồn lại hắn mới biết được mình đã phạm một sai lầm lớn.
Đã có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, có lần hai sẽ có lần ba.
Hắn biết mình đang phạm sai lầm, nhưng không có ai nói cho hắn biết nên làm như thế nào.
Thế là, sau khi A Văn phát hiện hắn có người tình, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là nhận lỗi, mà là tức giận.
A Văn nhập viện rồi.
Trên người y có rất nhiều vết thương có thể thấy bằng mắt thường.
A Văn rất đau, nhưng không có ai sẽ bảo vệ y, ông xã của y đã biến thành người xấu.
A Văn hơi nhớ ông, y không có nhà, khi còn bé chỉ có ông làm bạn, về sau ông qua đời, lúc nằm trên giường bệnh ông cầm tay A Văn nói, “Tiểu Khổ, ông đi trước nhé, ông giúp con mang đi cái khổ của kiếp sau, con nhất định phải sống tốt.”
A Văn ban đầu tên là Văn Khổ, ông nói mang khổ đi, vì thế Văn Khổ đã biến thành A Văn.
Nhưng A Văn vẫn rất khổ.
Sau khi A Văn xuất viện về nhà, phát hiện ông xã mang người tình về nhà.
Người tình đứng ở đầu bậc thang, nhìn A Văn từ trên cao, hắn ta nói, “Sau này cái nhà này sẽ là của tôi.”
Ngày đó A Văn lại một mình đi ra khỏi nhà.
Y đến đốt giấy cho ông, y hỏi ông, “Kiếp sau của con làm thế nào mới có thể ngọt đây?”
Ông chưa trả lời y, cũng sẽ không trả lời y.
A Văn trở nên không thích nói chuyện, phản ứng cũng trở nên chậm chạp, có lúc ông xã hỏi y một câu mấy lần y cũng nghe không rõ, sau khi ông xã ném đồ đạc không biết bao nhiêu lần A Văn mới biết, cuộc hôn nhân của họ hình như sắp đi đến cuối cùng rồi.
Làm sao mới có thể không khiến ông xã tức giận nhỉ, A Văn nghĩ mãi mà không ra, y xem TV rất nhiều, làm theo từng cách trên TV, nhưng vẫn không làm được.
Có một ngày A Văn nhìn thấy tư vấn hôn nhân trên di động, y thêm Wechat của chuyên gia tư vấn, hỏi chuyên gia tư vấn nên làm gì.
Chuyên gia tư vấn trả lời tin nhắn của y rất chậm, A Văn cảm thấy chuyên gia tư vấn rất bận, vậy chắc chắn là một chuyên gia tư vấn đáng tin cậy. Bởi vì bận rộn có nghĩa là rất nhiều người đều đến trưng cầu ý kiến của anh ta.
Mấy ngày sau, chuyên gia tư vấn mới trả lời y, anh ta hỏi, “Anh yêu ông xã của mình không?”
A Văn không biết, y chỉ biết khi ông xã cầu hôn y hình như y rất vui, bởi vì ông xã nói sẽ cho y một mái nhà.
Sau khi ông đi A Văn không còn nhà nữa, mái nhà ông xã hứa hẹn có sức hấp dẫn với A Văn hơn là tình yêu hắn bày tỏ.
Chuyên gia tư vấn nói, “Hay là chúng ta gặp nhau đi.”
A Văn đồng ý.
Ngày đến gặp chuyên gia tư vấn A Văn dậy rất sớm, cố ý sửa soạn bản thân, ông xã hỏi y đi đâu, A Văn nói là muốn đi ra ngoài một lát.
Ông xã “Ừ” một tiếng, hôn trán y một cái, “Chú ý an toàn.”
A Văn trở nên vui vẻ một chút, có lẽ là hôm nay ông xã rất dịu dàng.
Đến quán cà phê đã hẹn với chuyên gia tư vấn, A Văn đã nhìn thấy chuyên gia tư vấn.
Y tưởng rằng chuyên gia tư vấn sẽ là một phụ nữ trung niên, không ngờ lại là một người đàn ông còn rất trẻ.
Đối phương rất lịch sự, gọi một tách cà phê thêm đường cho y.
A Văn rất thích đồ ngọt, độ ngọt của cà phê vừa phải, trong lòng y thêm mười điểm cho chuyên gia tư vấn.
“Với tình huống này của anh, thật ra tôi kiến nghị anh nói ra với bạn đời của anh, dùng cách khá là dễ giao tiếp.” Chuyên gia tư vấn nói.
“Hòa giải trong một hoàn cảnh tốt, ví dụ như anh tự nấu cơm ở nhà, hoặc là nơi mà bạn đời của anh thích, hoàn cảnh tốt kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Hình như A Văn đã hiểu, lại như không hiểu.
Y chỉ có thể gật đầu, nói, “Cảm ơn anh.”
Chuyên gia tư vấn cười một tiếng, nói rằng không có gì.
A Văn nhìn nụ cười của chuyên gia tư vấn, cảm thấy anh ta thật sự rất đẹp.
Hơn nữa anh ta rất dịu dàng, dịu dàng hơn ông xã rất nhiều.
Hôm đó A Văn mua rất nhiều đồ ăn, y không giỏi nấu ăn, chỉ dựa theo cách làm trên mạng làm từng chút một, thành phẩm sau ba tiếng không đẹp lắm, nhưng A Văn không làm được món đẹp hơn.
Y ngồi trước bàn ăn, chờ ông xã trở về.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sự kiên nhẫn của A Văn bị tiêu gao gần như không còn, y hơi nôn nóng, ông xã không nghe điện thoại của y, y bắt đầu thất vọng.
Y muốn vãn hồi cuộc hôn nhân này, nhưng dường như ông xã không phối hợp cho lắm.
Ngày hôm sau A Văn lại tìm chuyên gia tư vấn, hỏi anh ta còn có cách khác hữu hiệu hơn không.
Chuyên gia tư vấn nói rằng bạn đời của anh tỏ thái độ như thế nào?
A Văn lắc đầu, tôi không gặp được anh ấy.
Y hơi sợ hãi, “Hôn nhân của tôi, sắp kết thúc rồi phải không.”
Chuyên gia tư vấn không nói gì.
A Văn chật vật người một tiếng, “Tôi biết rồi.
A Văn hoảng hốt đi trên đường cái, y nghĩ, “Tại sao mình khổ vậy.”
Có người sinh ra đã chịu khổ, y khát khao ngọt, nhưng cho dù như thế nào, xung quanh y chỉ có đắng chát.
Hôm nay trời rất âm u, dự báo thời tiết nói có mưa, A Văn không nhớ mang ô, vì thế lúc trời mưa người y ướt như chuột lột, cảm xúc chán nản bao quanh y, y cũng không chú ý đến trong cơn mưa xối xả, có một chiếc xe lớn từ bên hông lao về phía y.
Lúc A Văn tỉnh lại trong bệnh viện, ông xã đang trò chuyện với bác sĩ bên ngoài phòng bệnh, toàn thân A Văn đều đau, y thử cử động, đau đến mức y không nói nên lời.
Ông xã phát hiện y đã tỉnh, đi vào hỏi y thấy thế nào.
A Văn há miệng, nói, “Đau.”
Trong những ngày sau đó, ông xã đến rất ít, đổi lại là chuyên gia tư vấn kia, anh ta nghe nói A Văn đã nhập viện, hơi áy náy nên luôn đến thăm y.
“Anh ta nói, tôi nên đưa anh về.”
Sắc mặt A Văn rất yếu ớt, y nghe lén bác sĩ nói bệnh tình của y rất xấu, chức năng tim phổi đã bắt đầu suy giảm, không còn nhiều thời gian nữa.
Nhưng y vẫn muốn cảm ơn chuyên gia tư vấn.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của y, hình như chỉ có chuyên gia tư vấn quan tâm y.
Khi đặt nét bút cuối cùng của tên dưới chỗ ký tên ở tờ đơn thỏa thuận ly hôn, A Văn mới phát hiện, thật ra trong lòng y ly hôn không quan trọng đến vậy.
Y muốn duy trì cuộc hôn nhân này, có vẻ như chỉ là không muốn cuối cùng ồn ào khó xử, thật sự đến lúc này, trái lại y thoải mái hơn rất nhiều.
Y nói, tạm biệt, ông xã.
Trên người lại bắt đầu đau, A Văn chịu đựng khó chịu chậm rãi quay về phòng bệnh.
Chuyên gia tư vấn đúng lúc cũng tới, mang theo nhiều hoa quả A Văn thích ăn.
“Tôi vốn định tìm anh, nhưng nhìn thấy anh và ông xã của anh ở bên dưới, nên tôi quay về trước.” Chuyên gia tư vấn nói.
“Tôi vừa mới ký vào thỏa thuận ly hôn.” A Văn nói, “Tôi vẫn ly hôn.”
Chuyên gia tư vấn sờ lên đầu y, nói, “Cuối cùng cũng giải thoát, anh vui vẻ không?”
“Không có cảm giác gì.” A Văn cười một tiếng, ngồi ở bên giường, “Tôi muốn ăn nho.”
“Tôi rửa cho anh.” Chuyên gia tư vấn ngắt từng quả nho đặt trong bát đem đi rửa sạch sẽ, A Văn rất thích ăn nho, một lần có thể ăn rất nhiều, nhưng lúc chuyên gia tư vấn rửa xong quay lại mới phát hiện A Văn đã nằm trên giường ngủ rồi.
Anh ta nhét chăn cho A Văn, sau đó ngồi trước giường bệnh chờ y tỉnh lại.
Có lẽ A Văn ngủ không ngon, khi tỉnh lại dưới mắt hơi thâm quầng, chuyên gia tư vấn rót cho y cốc nước ấm, nói, “Làm êm dạ dày trước đi.”
A Văn uống một ngụm, màu môi trở nên đỏ hơn, y cười một tiếng, nói, “Anh đối xử với tôi tốt thật đấy.”
Chuyên gia tư vấn nói, “Tôi không đối tốt với anh, sẽ không có ai đối tốt với anh nữa.”
“Đúng rồi, tôi rất thích anh.” A Văn cười hì hì nói.
“Vậy hãy khỏe lại.” Chuyên gia tư vấn nói, “Thích tôi thì khỏe lên.”
“Vậy tôi không thích nữa.” A Văn đặt cốc nước xuống, nói một cách hơi buồn bã, “Tôi sắp chết rồi.”
Chuyên gia tư vấn ôm lấy y, hôn nhẹ lên mặt y một cái, “Em chết tôi phải làm sao.”
A Văn bật khóc, “Vậy em vẫn không thể chết.”
Đêm hôm đó, chuyên gia tư vấn không đi, anh ta và A Văn chen trên một chiếc giường bệnh, anh ta ôm A Văn thật chặt, ngắm mặt trăng bên ngoài cửa sổ phòng bệnh với y.
Anh ta nói, “A Văn tốt thế này, sao người đàn ông kia không biết trân trọng chứ.”
Anh ta thở dài một hơi, hôn A Văn, nói, “Em khổ quá.”
Thật ra không khổ.
A Văn nghĩ, tối thiểu lúc này, bên cạnh y có chuyên gia tư vấn, y không cô đơn.
Đến nửa đêm trái tim A Văn bắt đầu đau đớn, toàn thân đều là mồ hôi, y nôn suốt.
Chuyên gia tư vấn gọi bác sĩ, A Văn được đưa đi cấp cứu.
Một đêm thông báo bệnh tình nguy kịch ba lần.
Chuyên gia tư vấn đứng ở bệnh viện vắng vẻ, anh ta nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên A Văn gặp anh ta.
A Văn ngoan như thế, anh ta rất khó tưởng tượng sao lại có người không thích y, người kia quá tệ.
Anh ta rất muốn bảo vệ A Văn, nhưng không ngờ một lúc sau là tình hình như bây giờ.
“Xin lỗi, chúng tôi.. đã cố hết sức.”
Bác sĩ đi ra, vẻ mặt tiếc nuối.
Chuyên gia tư vấn hơi thất thần, sau đó bắt đầu gào khóc.
A Văn đi rồi.
Đi thật rồi.
Chuyên gia tư vấn bị mất ngủ, trong lòng anh ta có người nhung nhớ.
Rất lâu sau đó, trong đêm một ngày nào đó, anh ta nằm mơ.
A Văn trong mơ cười nhìn anh ta nói, “Anh phải sống tốt, kiếp sau em đến tìm anh trước.”
A Văn đã chịu khổ cả đời, trong khoảng thời gian cuối cùng đã nếm được ngọt ngào chuyên gia tư vấn cho y.
Y không nỡ, nhưng lại không có cách nào.
Y chỉ có thể đến trả vào kiếp sau.