Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 16: Oan quá




Cho đến khi bà về tới nhà, đã hơn chín giờ tối nhưng đôi giày da kia vẫn ở nguyên tại chỗ. Nhìn cửa phòng con gái đóng chặt, Hạ Lam rón rén đi tới. Áp tai vào cửa nghe lén.
Bên trong có tiếng rì rầm nho nhỏ của đàn ông, thi thoảng còn có của con gái. Âm thanh đó càng lúc càng lớn mà bà không tài nào nghe ra được là tiếng gì, lại đoán già đoán non hai người đang ân ái.
Qua mười phút, bà quyết định gõ cửa. Đứng bên ngoài nói vọng vào.
“Nghi Nghi à, con ăn tối chưa?”
“Con chưa.”
Hạ Kiều Nghi lớn giọng đáp lại.
“Vậy để mẹ làm chút đồ ăn cho hai đứa nhé! Hai đứa cũng nghỉ ngơi đi thôi, quá sức không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vâng.”
Hạ Lam chỉ biết ngại, bà đã nhắc thế mà con gái vẫn còn thản nhiên đáp lời bà sao?
Thế nhưng nghĩ thế rồi bà vẫn quay vào bếp, làm đồ ăn cho cô cùng Lục Đông Phong.
Bên trong phòng, tiếng rì rào kia chính là tiếng chỉ bài của anh cho học trò Hạ Kiều Nghi. Cũng có thi thoảng vẫn đan xen vài câu nghiêm khắc dạy dỗ. Chỉ là dạy dỗ thôi chứ quát nạt học trò thì anh không nỡ, chứ nếu để là người khác chỉ sợ đã bị anh hành cho lên bờ xuống ruộng rồi. Chỉ vì bài nào cô cũng cứ mờ mịt không làm được.
Tuy Hạ Kiều Nghi mất gốc toàn bộ, nhưng cô vốn là một người thông minh. Kiếp trước nó thể hiện qua điểm số thi đại học, sau đấy thì còn thể hiện qua cách cô tính kế Thẩm Yến Ngọc và cách luồn lách luật đi giao hàng cấm.
Suốt mấy năm trời liền mà không bị bắt, nếu không phải sau này giết hại người thân của Thẩm Yến Ngọc rồi bị Trọng Quân Dương cản trở thì chỉ e giao thêm mấy chục năm nữa cũng vẫn tốt.
Có điều bây giờ cô không dám đụng đến hàng cấm nữa, nó thực sự là một thứ đồ đáng sợ. Giờ cô thà chết cũng không muốn dính tới nó thêm một lần nào.
Hạ Kiều Nghi kiếp trước có nghiện không…?
Đương nhiên là có. Chỉ là sau đấy vào tù thì cái gì cũng phải cai thôi, có vậy cô mới biết được cái giá phải trả cho việc nghiện ngập quá đắt. Nó hành hạ cô như chết đi sống lại…
Quay về thực tại, bây giờ Lục Đông Phong chỉ cần giảng qua một lượt, cách giảng giải bài logic y như lúc anh soạn nội dung môn học cho cô. Hạ Kiều Nghi hiểu bài rất nhanh.
Kiếp trước có thông minh nhưng vận dụng sai cách, đi vào con đường sai trái để rồi phải nhận cái kết đắng. Kiếp này cô sẽ cố gắng thay đổi bản thân. Để không đi vào vết xe đổ kia, cũng là để trả giá cho sự độc ác của kiếp trước.
Hạ Lam lại tiếp tục một lần nữa gõ cửa.
“Đồ ăn xong rồi, hai đứa ra ăn một chút đi.”
Hạ Kiều Nghi đáp “vâng” nhưng vẫn cố gắng giải nốt dạng bài tập vận dụng kiến thức vừa học. Lục Đông Phong nâng tay nhìn đồng hồ, ấy thế mà đã gần mười giờ rồi sao?
“Nghỉ đi ăn đã, muộn rồi.”
Cô không ngẩng đầu mà nói với anh.
“Anh ra trước đi.”
“Thôi nào, mau đứng lên.”
Hạ Kiều Nghi vẫn ngồi lì.
“Em làm nốt bài này rồi sẽ ra.”
Lục Đông Phong áp tới người cô.
“Muốn tự ra hay là anh bế?”
Bài này không ngắn, làm thêm chắc mất kha khá thời gian. Từ từ làm cũng được.
Nghe anh nạt nộ, đương nhiên Hạ Kiều Nghi lựa chọn buông bút. Hai người cùng nhau ra ngoài. Lúc mở cửa không nghĩ tới bắt gặp bộ dạng đứng nghe lén của Hạ Lam.
Cô chả thừa hiểu mẹ mình lại nghĩ gì, chỉ đành giải thích.
“Anh ấy giúp con học bài.”
Lời này nói ra biết rằng mẹ chẳng tin đâu, nên cô mặc kệ. Đi tới phòng ăn, ăn trước.
Phía sau Lục Đông Phong chắc chắn là bị Hạ Lam nhìn bằng con mắt không mấy thiện cảm, anh cười khó xử.
“Bọn con đúng là chỉ học bài thôi.”
Chứ đâu có được làm gì khác đâu. Oan quá.
Hạ Lam không tin, lại nói anh.
“Con cũng mau ra ăn đi, khổ lắm. Đúng là quân nhân, sức lực cũng khác người thường.”
“…”
Lục Đông Phong triệt để im lặng.
Suốt một tuần, Lục Đông Phong buổi chiều tan làm là hơn năm giờ chiều. Anh liền tới giúp cô bổ túc kiến thức, trong lòng sốt ruột cho Hạ Kiều Nghi còn hơn cả cô. Đến nỗi cấp dưới hỏi anh dạo này làm gì mà vẻ gấp rút thế thì anh liền nói mình đang làm thêm công việc gia sư cho bạn gái.
Điều đó khiến cho đám người ở cơ quan rất bất ngờ. Không ngờ người cao lãnh như Thiếu Tá của bọn họ lại có ngày làm việc vặt thế này chỉ để dỗ bạn gái. Rồi bọn họ bỗng chốc ngửi ra mùi cẩu lương nồng nặc.
Phải đến cuối tuần ấy, Hạ Lam mới hiểu rõ ngọn ngành. Không phải hai người hú hí với nhau mà thực sự là học. Song hành với nó bà cũng càng bất ngờ hơn là con gái vốn luôn học giỏi của bà mà bây giờ cũng cần phải có người dạy bổ túc sao?
Lúc gọi điện hỏi thầy giáo chủ nhiệm, bà còn nhận được tin sốc hơn. Con gái, vậy mà lại sa sút học hành. Bài kiểm tra dạo gần đây điểm rất thấp gần như là điểm liệt. Không an tâm, không được… bà nhất định phải kiểm tra hai cái con người này.
Yêu đương thế nào mà lại để học hành sa sút hẳn thế kia. Cho nên, sau khi ăn cơm trưa liền ngồi giám sát quá trình hai người chỉ dạy nhau học hành. Ban đầu đôi nam nữ hơi mất tự nhiên, sau đấy cũng xem mẹ như không khí, người giảng người nghe.
Nhìn thấy bài học con gái học là bài tám, tính đến thời điểm này đáng lẽ đã phải là bài hai mươi mốt, trong lòng bà nghi ngờ nhưng phải đợi đến lúc Lục Đông Phong về thì mới nghiêm túc ngồi nói chuyện với con gái.
“Nghi Nghi, con nói cho mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đâu có chuyện gì đâu mẹ.”
“Con đừng có giấu, từ lần đầu tiên Đông Phong đưa con về là mẹ thấy con thay đổi rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì? Con nói đi, là cậu ấy bắt nạt con phải không?”
Hạ Kiều Nghi thấy mẹ cứ nghi ngờ anh như vậy cũng không tốt, cô đành nói:
“Không có đâu, con không bắt nạt anh ấy thì thôi.”
Mà nhìn bộ dạng non nớt yếu ớt của cô thì ai tin, nhất là mẹ.
“Thật ra…” Hạ Kiều Nghi vì để mẹ an tâm nên nói dối: “Tháng trước con đi chơi thế là bị ngã đập đầu vào tường. Cứ tưởng chỉ đau một chút thôi, không nghĩ tới lúc về học bài kiến thức giống như có cánh mà bay hết… Con chẳng hiểu một chữ gì cả, tất cả đều phải học lại…”
Ngưng một chút để nhìn sắc mặt từ trắng chuyển đen, từ đen chuyển đỏ của mẹ.
“Mẹ… con biết con nói vậy khiến mẹ cảm thấy khó tin… nhưng nó là sự thật.”
“Được rồi mà…”
Hạ Lam tiến tới ôm cô.
“Mẹ tin… mẹ tin con… Con nói gì mẹ cũng tin hết.”
Nói rồi bà lại rưng rưng.
“Con gái của mẹ sao lại khổ thế này, ngã rồi… ngã ở đâu.”
Bà lại xem xét phần đầu của cô, thấy không sao mới tạm yên tâm.
“Bị chuyện nguy hiểm thế mà cũng không nói với mẹ, ngày mai mẹ xin nghỉ… đưa con đi khám. Nhỡ để lại di chứng sau này…”
“Không cần đâu.”
Cô vội ngăn cản.
“Đông Phong có đưa con đi kiểm tra rồi. Bác sĩ nói không sao, kiến thức mất đi thì có thể học lại. Quan trọng là không chùn bước.”
“Không được, mẹ không yên tâm.”
Hạ Lam chỉ có mình con gái, bà không chấp nhận được nếu con gái có mệnh hệ gì.
“Mai nhất định đưa con đi.”
“Mai con còn đi học mà. Giờ con không muốn nghỉ một buổi nào hết.”
“Vậy để cuối tuần.”
Cứ như vậy, Hạ Lam đã quyết định cuối tuần tới đưa cô đi bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.