Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 93: Đe dọa Trọng Quân Dương




Tin tức trên mạng gần đây bàn tán rất nhiều về Trọng Dương Thị, nhiều chuyên gia kinh tế phát ngôn trên sóng truyền hình phân tích về vụ việc của khu phố Thịnh Vượng. Không rõ vì một thế lực nào đó mà các chuyên gia uy tín nhất cả nước đều cùng đưa ra một kết quả dự kiến: Trọng Dương Thị có nguy cơ sụp đổ.
Điều đó khiến cho làn sóng dư luận bùng nổ ra các phe phái tranh cãi, có bên nói: Trọng Dương Thị là tập đoàn lớn, đang phát triển mạnh như thế không phải nói sụp đổ là sụp đổ. Có người lại nói: Trọng Dương Thị làm ăn phi pháp, cấu kết với nước ngoài, muốn cõng rắn về nhà, phản bội đất nước, phản bội lòng tin của người tiêu dùng, phải phạt thật nặng…
Động thái của Trọng Dương Thị trước truyền thông vẫn luôn giữ im lặng, âm thầm xử lý nhưng không một lời thông báo chính thức chính là phong cách xử lý khủng hoảng của họ từ trước tới nay. Điều này càng khiến cư dân mạng bất bình, đòi tẩy chay Trọng Dương Thị và khu phố Thịnh Vượng.
Buổi tối ngày hôm đó, Trọng Quân Dương cuối cùng cũng đã giáp mặt với bên đối thủ đã dập Trọng Dương Thị lên bờ xuống ruộng mấy tuần nay.
Lục Tiến chính là người tiếp Trọng Quân Dương, anh ta là trợ lý thân cận của Hàn Thiên Dương. Hiển nhiên, hôm nay người đứng đầu tập đoàn X kia sẽ không tới. Lục Đông Phong ngồi phía trong căn phòng có chiếu trực tiếp cuộc nói chuyện bên ngoài phòng.
Cả quá trình, Lục Tiến không hề tiết lộ tập đoàn Hàn Thị mà chỉ dùng danh xưng ‘ông chủ của chúng tôi’ để đàm phán với Trọng Quân Dương. Bọn họ thần thần bí bí còn chưa chịu công khai cho thiên hạ biết… Như vậy chứng tỏ, Hàn Thị hay chính Hàn Thiên Dương thực sự coi trọng Lục Đông Phong, ngay lần đầu gặp mặt đã không ngần ngại tiết lộ thân phận của mình với anh.
Lục Tiến nói tới nói lui, lại bày ra trước mắt Trọng Quân Dương một xấp hồ sơ:
“Trong đây đều là những thông tin liên quan đến việc Trọng Dương Thị rửa tiền phi pháp cho doanh nghiệp bên Thượng Hải. Chủ tịch Trọng có cần kiểm kê qua một lượt xem thiếu lần nào không?”
Dù căn phòng mở điều hòa nhiệt độ thấp, thế nhưng lúc này Trọng Quân Dương đã căng thẳng đến mức rỉ mồ hôi hột trên trán. Có điều, anh ta là người kiểm soát cảm xúc rất tốt, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn lạnh thấu xương.
Lục Đông Phong nhìn gương mặt anh ta qua màn hình, sắc mặt đăm chiêu.
Rốt cuộc đây chính là kiểu người mà Hạ Kiều Nghi yêu chết đi sống lại đó sao?
Trọng Quân Dương không vội lên tiếng, có thể nói gốc rễ của tập đoàn kia cũng là cổ thụ trong giới thương trường bên Thượng Hải, thế mà dễ dàng bị tập đoàn X này điều tra được thông tin.
Là tập đoàn bên Thượng Hải cố ý muốn chơi Trọng Dương Thị một vố.
Hay thế lực của tập đoàn X này thực sự quá mạnh, đến mức có thể nắm bắt được điểm mấu chốt mà gài gián điệp vào?
Trọng Quân Dương thật không đoán ra. Sau một vài phút đồng hồ, anh ta đã đẩy xấp hồ sơ qua một bên, ngả bài:
“Nói đi, các người muốn gì?”
Lục Tiến hơi nhếch lông mày, là trợ lý của người đứng đầu tập đoàn lớn, tất nhiên Lục Tiến cũng không phải dạng dễ vờn:
“Chủ tịch Trọng quả là người thấu lẽ đời. Với những bằng chứng này, vốn dĩ có thể để các người gánh chịu hậu quả xứng đáng trước pháp luật. Tuy nhiên, sau khi suy xét thật kỹ… ông chủ của chúng tôi thấy rằng Trọng Dương Thị cũng là bất đắc dĩ, cho nên mọi chuyện có thể xí xóa, với điều kiện…”
Lục Tiến cố ý dừng lại trước khi đưa ra một phán quyết tàn nhẫn.
“Là gì?”
Trọng Quân Dương lạnh giọng thúc giục.
Lục Tiến gõ gõ tay xuống bàn, gương mặt không già nhưng đủ cáo khiến cho người khác không tài nào đoán ra suy nghĩ của anh ta.
“Trọng Dương Thị… rút lui đi.”
Một câu đơn giản nhưng có sức nặng chết người.
“Ý là sao?”
Lần đầu tiên, Trọng Quân Dương mất kiểm soát mà đứng dậy đập bàn:
“Các người…”
Sắc mặt anh ta phừng phừng đầy tức giận:
“Đừng có mà quá đáng.”
Lục Tiến hơi ngả người ra ghế, ánh mắt nhìn Trọng Quân Dương như thể nhìn trẻ con, vô cùng thách thức:
“Nếu chủ tịch Trọng vẫn cố chấp… chúng tôi cũng hết cách.”
‘Cũng hết cách’ rõ ràng là một lời đe dọa đúng nghĩa.
“Nếu đã muốn đánh như thế, các người còn ra sức chèo kéo tôi đến đây để làm gì? Tôi chưa rõ âm mưu thật sự của mấy người, nhưng phong cách làm việc như thế thật khiến người khác không phục.”
Đột nhiên không thù không oán xông vào dập người ta không có đường lui, không quên đe dọa: mày phải tự chết nếu không tao đánh mày chết?
Quá nực cười.
Lục Tiến nói:
“Chủ tịch Trọng hình như đã hiểu nhầm. Chúng tôi nói ‘rút lui’ không có nghĩa là cưỡng ép Trọng Dương Thị phá sản. Đơn giản muốn các người tìm nơi trú ngụ khác, hoặc trở về với nơi ‘xuất phát ban đầu’…”
Ý là đuổi Trọng Dương Thị về Thượng Hải đó sao?
“Lời tôi đã nói hết rồi, nghĩa trên mặt chữ. Hy vọng chủ tịch Trọng hiểu đúng mà đừng suy diễn khắt khe về ý tứ của ông chủ chúng tôi.”
Thấy Trọng Quân Dương vẫn câm nín, Lục Tiến nhìn thời gian trên đồng hồ, sắc mắc hơi giãn ra:
“Ba ngày, chủ tịch Trọng cứ suy nghĩ từ từ. Có câu trả lời sớm đừng ngại gọi cho tôi.”
Trọng Quân Dương và Trọng Dương Thị đã vi phạm pháp luật, còn chưa kể lại dính dáng đến bên chính trị liên quốc gia, xem như là phản nước. Tội này mà đưa ra tòa xét xử thì chỉ có tử hình hoặc chung thân.
Nếu không vì ý muốn của Lục Đông Phong, chỉ e Hàn Thiên Dương sẽ không tạo điều kiện cho Trọng Quân Dương rời đi dễ dàng như thế. Tóm lại, đó là một điều quá nhân văn với anh ta rồi.
Lục Đông Phong mở cửa căn phòng bước ra, lúc này Trọng Quân Dương đã rời đi. Nhìn tập hồ sơ trên bàn vẫn chưa đóng lại, anh có chút suy tư, không ngờ trong lúc bồng bột khi nói chuyện với Hàn Thiên Dương… anh lại cứu Trọng Quân Dương một mạng.
Ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn… liệu có thể thu hồi lời nói ngày hôm đó không?
“Thiếu tá cảm thấy hắn ta có đồng ý không?”
Lục Tiến hỏi Lục Đông Phong.
Lục Đông Phong không ngần ngại trả lời:
“Hắn ta rất thông minh, chắc chắn sẽ biết suy tính thiệt hơn… đồng ý là chuyện sớm muộn.”
Lục Tiến nhìn anh:
“Thiếu tá dường như rất hiểu về Trọng Quân Dương?”
Lục Đông Phong nghĩ đến chuyện gì, chỉ khẽ híp mắt không đáp.
Lục Tiến thấy thế thì lảng sang chuyện khác:
“Nghe nói cô Hạ bạn gái của Thiếu tá rất thân với người đứng đầu Hoa Thị?”
Lục Đông Phong không chắc chắn hỏi lại:
“Hàn Triết sao?”
Lục Tiến gật đầu:
“Đúng vậy, Hoa Thị so với Trọng Dương Thị đều lớn mạnh ngang nhau, nhưng bên Hoa Thị lại nghiêng hẳn về thế giới ngầm cho nên sẽ không thể sập nhanh chóng như Trọng Dương Thị…”
Thấy Lục Tiến cứ thao thao bất tuyệt phân tích với anh về Hoa Thị, anh ngắt lời:
“Tại sao lại là Hoa Thị?”
Lục Tiến chợt hiểu, nói với anh một bí mật:
“Thật ra, Hoa Thị cũng nằm trong danh sách của mấy ông lớn. Xem phản ứng của Thiếu tá thế này thì đây cũng là điểm mà Chủ tịch chúng tôi e ngại… Quan hệ của anh ta và cô Hạ nghe vẻ rất tốt, Thiếu tá nghĩ thế nào?”
Qua điều tra, bọn họ thấy Hàn Triết và Lục Đông Phong vốn dĩ không thân thiết, nhưng hai người họ luôn vì Hạ Kiều Nghi mà chùn chân lại, không ai chủ động đánh ai.
Mà Lục Đông Phong bản tính đa nghi, tuy hợp tác với bên Hàn Thị, Hàn Thị hết sức bày tỏ ‘lòng thành’ thế nhưng vẫn khiến anh nghi ngờ. Thế cho nên, bên phía Hàn Thị mới định dùng lần này để hoàn toàn gỡ bỏ sự nghi ngờ giữa đôi bên, hợp tác chân thành một chút công việc mới thuận lợi được.
Qua chuyện của Trọng Quân Dương, Lục Đông Phong không dám nhanh nhảu đưa ra ý kiến, bởi lần này còn liên quan đến Hạ Kiều Nghi.
Lục Tiến thấy anh đang phân vân thì nói:
“Thiếu tá cứ từ từ nghĩ, dù kết quả lựa chọn thế nào thì Chủ tịch của chúng tôi đều tôn trọng anh. Đó là tiền đề cho sự hợp tác lâu dài của chúng ta.”
Lục Đông Phong gật đầu, lại tò mò hỏi:
“Nếu tôi chọn tha cho anh ta thì chuyện gì sẽ xảy ra? Không phải nói Hoa Thị bị bên trên nhắm trúng rồi sao?”
Lục Tiến trong ánh mắt xoẹt qua một tia tán dương, câu hỏi của Lục Đông Phong rất chuẩn trọng tâm. Thế nhưng cái này cũng khó để giải thích.
“Hiện tại Hoa Thị chưa lún sâu, còn có thể cứu. Vậy nên mới chờ Thiếu tá quyết định, càng để lâu… mọi chuyện càng khó thay đổi.”
Ý rằng muốn cứu thì phải có quyết định nhanh một chút, nếu không chắc chắn không kịp.
Thế lực của Hàn Thị mạnh cỡ nào… đến chuyện của Trọng Quân Dương còn nhanh trong tích tắc, thì chuyện của Hoa Thị có là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.