Khương Nhan cùng Trường Tuệ Yên nghe vậy liền cảm thấy quá đỗi dễ dàng, ban đầu bà cứ nghĩ con trai bà sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại con trai bà là chấp nhận dễ dàng như vậy, không phải bà chưa tốn công tốn sức gây chuyện đã thỏa thuận được xong công việc rồi hay sao. Nhưng đến bà cũng không thể ngờ được chuyện làm trợ lý cho anh lại là cả một cái bẫy to lớn của đằng sau.
- Vậy Tiểu Đình. Anh sẽ báo Lục Minh cùng em đến bộ phận đầu tư dự án nước ngoài. Em đến đó giữ chức giám đốc đi, anh để Lục Minh làm cấp dưới của em, tiện giúp em xử lý công việc.
- Anh có chắc chắn không khiến Anh Lục nghĩ anh ấy bị giáng chức chứ.
- Nghe anh là được.
Đúng vậy nghe anh nên bản thân cô từ một nhân viên nhỏ giờ trèo ngay lên vị trí Giám đốc đầy tư dự án nước ngoài mà bao nhiêu người đang nhăm nhe tới. Huống hồ ngồi được ở vị trí này cũng không hề đơn giản. Nếu như để nói công việc khó khăn là một chuyện, vị trí này còn là một vị trí khá nhạy cảm bởi gần như tất cả nhứng vấn đề liên quan đến đi công tác tại nước ngoài đều buộc vị trí này phải đi theo. Vậy há chẳng phải đều là âm mưu của anh sao.
Nghiêm Phong chết tiệt, để mẹ anh ta biết được chắc chắn băm vằm cô thành trăm mảnh.
Lục Minh sau khi biết được tin anh được điều xuống làm trợ lý cho Giám đốc bộ phận đầu tư nước ngoài liền có đôi chút bất mãn, nhưng khi anh đến bộ phận đầu tư dự án nước ngoài nhìn thấy văn phòng đang được sửa sang theo ý của cô gái nhỏ với khuôn mặt buồn thiu đang ngồi nơi bàn trà anh cũng hiểu được ý tứ của Nghiêm Tổng. Thật ra chuyện làm việc bên cạnh Nghiêm Tổng hay không ở cùng thì công việc của anh vẫn là thế. Bởi vì nguồn công việc chính của anh vẫn là theo dõi những biến động của bộ phận đầu tư nước ngoài này.
Nếu như anh đoán không lầm, thì cô gái nhỏ ngồi đây chỉ có tác dụng ngồi trông chừng giúp anh để những người muốn làm phản không có cơ hội thâu tóm món hờn trị giá trăm tỷ đô la mỹ này mà thôi.
Mất nửa ngày mới có thể chuẩn bị xong được căn phòng này, cô liền nhanh chóng tìm hiểu công việc, tất cả những thứ liên quan đến dự án đầu tư cô đều đã từng trải qua và hiểu được cách thức vận hành của nó, nhưng lần này thứ công việc cô tiếp xúc đến không phải là những dự án nhỏ trong nước, nếu nói dự án trong nước nếu sảy ra vấn đề cùng lắm cũng chỉ là thiệt hại đến mấy trăm vạn là cùng nhưng khi tham gia ra vào một dự án nước ngoài, thiệt hại nhỏ cũng đã đến cả tỷ vạn tệ. Cô không thể không nghiên cứu gì vấn đề này, bản thân cô biết được rằng anh để Lục Minh ở đây là có lý do, nhưng cô cũng không thể làm một hoàng đế bù nhìn để mặc cho tể tướng đắc lợi được.
Lục Minh cũng hiểu được tâm ý của cô, nhìn thấy cô lỗ lực tìm kiếm tài liệu các thứ liền nhẹ nhàng đưa thêm cho cô vài loại tư liệu, hướng dẫn cô cách theo dõi từng hạng mục dự án của đầu tư nước ngoài. Cuối cùng cũng có thể có thêm chút hiểu biết, sau này đi họp còn có thể ứng biến được với mấy vị cán bộ lão làng.
Mãi đến khi cho đến khi đã muộn, bất giác nhìn lên phía góc phải màn hình, lúc này đã gần mười giờ đêm, mẹ ơi chưa bao giờ cô thấy bản thân mình có thể làm việc hăng say đến như vậy. Bụng cũng bắt đầu kêu ọp ọp chứng tỏ chứng đau dạ dày của cô có lẽ lại chuẩn bị tái phát rồi. Tắt máy tính rồi cầm chiếc túi xách bắt đầu về nhà. Nếu không về nữa chắc chắn ngày mai bệnh viện sẽ chào đón cô.
Nhưng trong vô thức cô cũng chợt nhớ ra rằng, giờ này muốn bắt được xe cũng là cả một vấn đề nan giải. Lòng tự cảm phục mình bởi vì đã làm nô lệ cho đồng tiền. Vậy mà vẫn không thể nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó rồi.
Vậy mà ông trời vẫn muốn se duyên. Nghiêm Phong sau khi tan ca liền nhìn thấy văn phòng cô còn sáng điện. Anh liền chờ cô ở nơi này gần hai tiếng đồng hồ. Thấy cô xuống liền lái xe lại gần, rồi quyết tâm đưa cô về nhà liền không cho cô có cơ hội từ chối.
Lúc ngồi trên xe cô lại bất giác ngủ trên xe của người đàn ông này. Mãi cho đến khi anh ôm gọn cô trong lòng đứng một lúc lâu trước cửa nhà vì không biết mật mã nhà cô, liền cứ yên lặng đứng ôm cô tại đấy. Cho đến khi cô mơ màng trong giấc mơ liền giật mình hé mở mắt liền thấy anh đứng ôm cô như vậy.
Nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay cô liền thấy chụt chột dạ, anh vậy mà nhẫn lại đứng ôm cô gần một giờ đồng hồ. Vội vàng bảo anh thả mình xuống sau đó mở cửa mời anh vào nhà uống nước. Để xóa đi sự áy náy trong lòng mình. Nhưng cô lại quên mất là bản thân mình đã vô tình dẫn sói vào nhà.
An Mạc Đình vừa dụi dụi đôi mắt mệt mỏi vừa bước đến phía tủ lạnh để lấy nước, liền cảm nhận được từng luồng hơi ấm phà vào cổ. Một đôi tay rắn chắc vòng quanh cả người ôm lấy cô. Hơi thở này dường như quá thân quen, thậm chí đối với cô có đôi chút mê hoặc. Có lẽ là do không có chút nào mê hoặc, nhưng tự tâm hai người vẫn lại si mê nhau:
- Đình Đình, em không hiểu tâm ý của tôi sao?
- Anh có tâm ý sao? Vậy mà em không biết.
An Mạc Đình vừa nói vừa mỉm miệng cười xoay người lại vòng tay lên cổ anh. Hai người cứ như vậy lao vào giống như từng cơn sóng biển. Dạt dào và mãnh liệt, cũng có lúc lại dịu êm. Cứ như vậy quấn lấy nhau cho đến khi trời gần sáng mới chìm sâu được vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau Nghiêm Phong thức dậy, cảm nhận được hơi thở đều của vật mềm mại trong lòng mình khiến anh bất giác nở nụ cười, người con gái đầu tiên anh tự tin có thể để cô bình an qua một đêm trên chiếc giường. Huống hồ đối với anh, cô ấy còn quan trọng nhiều hơn những gì anh đã từng nghĩ. Ban đầu đối với cô anh là một bụng nghi ngờ nhưng đối với hiện tại, anh hận mình không thể ở gần cô nhiều thêm một chút.
An Mạc Đình sau giấc ngủ sâu cũng cảm nhận được sự ấm áp từ phía sau lưng, thậm chí cô còn cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của người đang ôm cô trong lòng. Nói cô không cảm nhận được tâm ý của anh là sai, cô hoàn toàn cảm nhận được. Nhưng đối với An Mạc Đình, cô đơn giản chỉ là tham lam mà thôi. Bởi trong lòng cô luôn có điều bất an, nếu như không phải điều bất an đó luôn hiện hữu có lẽ. Anh và cô đã sớm có thể ở bên cạnh nhau rồi.
Những cảm xúc trong lòng càng nặng nề khiến bản thân cô lại càng ngây ngốc, cô thà rằng hai người đừng gặp gỡ, cũng đừng quen nhau, để cho hai người va vấp nhau vào hoàn cảnh khó khăn giống như lúc này. Hoàn cảnh gia đình của hai người không ai có thể thấu hiểu nổi, cứ cho là yêu đi chăng nữa, thì cũng không chắc có thể đủ sâu đậm để đón nhận những trái đắng mà số phận đã an bài.
Tham luyến là vậy, cố gắng lưu giữ lại những tình cảm còn sót lại giữa hai người như lúc này, có lẽ sau này khi biết được sự thật, khoảng cách của hai người chẳng còn thể bình yên như lúc ban đầu nữa.