Vẫn Là Yêu Em

Chương 11: Hận thù của quá khứ




Nằm trong vòng tay của Nghiêm Phong, An Mạc Đình nhớ lại năm đó. Một cậu thanh niên mới khoảng chừng đôi mươi chạy trong màn mưa đến gõ cửa nhà cô. Người thanh niên đó khóc, thậm chí nói rất lớn nguyền rủa gia đình cô không có kết cục tốt đẹp. Bởi ba cô là quân nhân. Năm đó trong đoàn quân nhân của ba cô có một người quân nhân rất nổi trội. Anh ta tên là Nghiêm Trực, là học trò tốt được ba anh bồi dưỡng. Một năm tân bình, hai năm được rèn dũa khiến anh trở thành người chiến sỹ đắc lực của quân đội chỉ huy. Nhưng một sự cố năm đó khiến cả ba cô cùng những người đông đội khi đó đều vô cùng tiếc nuối.
Năm đó mưa lũ kéo dài khiến cả quân đoàn được điều động đi cứu trợ. Ba cô cùng Nghiêm Trực luôn là những người sát cánh bên nhau của lực lượng chỉ huy, để có thể cứu trợ được nhiều người nhất. Cho đến khi trời gần sáng hai người phụ trách đưa người dân về khu đất cao k chịu ảnh hưởng của nước lũ trở lại đơn vị thì gặp sự cố sạt lở. Ba cô bị đất đá vùi lấp, còn Nghiêm Trực bị nước cuốn trôi. Sau khi tỉnh lại ba cô mới biết được rằng xác của Nghiêm Trực đã được tìm thấy.
Bản thân hai người là thầy trò, tình cảm đã nhiều hơn đôi chút. Nhưng lại còn là đồng chí, người cùng sát cánh bên nhau. Vậy nên không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng của ba cô hết. Nhưng trái lại với sự ăn năn của ông lại là lời chỉ trích của một cậu thanh niên mới trạch hai mươi tuổi, điều đó càng khiến ba cô trở lên khúc mắc trong lòng.
Nhưng Nghiêm Phong chưa biết được rằng cô là con gái của người đàn ông mà anh hận đến thấu xương đó. Tất cả những điều anh đã làm cô đều biết, ba cô đều dặn cô không được căm hận người đàn ông đó. Nhưng ba cô làm sao biết được chính bản thân cô lại luôn giấu diếm sự thật để có thể ở bên cạnh anh cơ chứ.
Hiện tại anh ở bên cạnh, cô vui mừng không hết, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt cô lại rơi xuống đôi giọt nước mắt lạnh lẽo mà lấp lánh giống như châu sa vậy. Càng bên anh đương nhiên cô cũng càng lo sợ anh biết được điều mà cô che giấu. Thậm chí lại càng mong mình có thể dùng tình cảm chân thành của mình để hóa giải thù hận giữa anh và gia đình mình.
Trước đây cô còn chần chừ không dám tin vào tình cảm của anh, nhưng trong thâm tâm cô vẫn là rung động. Từ sau chuyến trở về nhà khi trước, cô lại càng có ý định tránh xa anh nhiều hơn nữa khi nhìn lại tấm ảnh của ba và người đàn ông tên Trực kia. Khuôn mặt hai người giống nhau đến mức cô chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vô hình trên khóe mắt. Hóa ra tạo hóa trêu người đến như vậy. Để cho cô muốn được ở bên cạnh anh nhưng xong lại để cho cô không còn đủ dũng khí để đứng sánh vai cùng anh nữa.
Cô lại rơi vào mông lung.
Nhưng cho dù có chuyện gì sảy ra, dù sao đi nữa, cô vẫn quyết sống trọn cảm xúc cùng anh cho đến giây phút cuối cùng. Một lần gọi là yêu bằng tất cả tâm can của mình.
Nghiêm Phong nằm bên cạnh cảm nhận được chút giao động của cô, anh nhẹ nhàng siết vòng tay thêm nữa, ôm chặt cô vào lòng, hít hà thật sâu mùi hương trên tóc của cô. Mà chính bản thân cô lại càng bị những giây phút như này rung động.
- Chào buổi sáng.
- Đình Đình, cuối cùng em cũng hiểu được tâm ý của anh.
- Nghiêm tổng, tâm ý của anh là ngủ cùng em sao?
- Em không thể nói như vậy, phải nói là làm xong ngủ.
An Mạc Đình nghe được lời từ miệng anh chỉ có thể thốt lên hai chữ mặt dày. Sau đó nhẹ nhàng đứng dậy bước thật nhanh vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân, đồng thời che giấu đi những cảm xúc ngượng ngùng của mình.
Nghiêm Phong lại cười ngây ngô khi nhìn thấy sự lúng túng của cô. Cô gái này đúng là khắc tinh của anh mà, từ lần đầu gặp gỡ, cô say rượu vùi mình trước ngực anh, hơi thở cô vốn toàn là mùi rượu nhưng lại làm anh cảm nhận rõ rệt được sự khô nóng trong người mình. Rõ ràng bản thân anh hoàn toàn tỉnh táo không hề có bất kì chất kích thích gây say nào nhưng lại không tự chủ được ôm cô vào căn phòng ở gần đó. Hơn nữa lại cùng cô làm những một đêm.
Sáng hôm sau thức dậy, anh chợt giật mình bởi những đốm màu hồng nơi ga giường, vốn dĩ anh không có cách chứng thực điều đó trong khi đưa thân mình tiến vào. Bởi trong lòng anh luôn có một loại suy nghĩ người này vốn dĩ không phải người phụ nữ đứng đắn gì. Luôn có suy nghĩ cô vốn là muốn đến lợi dụng anh. Nhưng sự thật càng làm anh bực tức hơn đó là sáng hôm sau khi Lục Minh mang đến cho anh bộ quần áo, liền phát hiện ra máy quay lén trong phòng. Vậy hóa ra anh lại là người bị cô tính kế.
Nhưng sau này càng ngày càng phát hiện ra cô, anh lại càng có cái nhìn khác về cô, cô không hề giống cô gái phóng khoáng đêm hôm đó nữa, luôn tìm cách lánh xa anh. Điều đó càng khiến anh có ước muốn chinh phục.
Hiện tại anh có thể gọi là giữ được cô bên mình. Nhìn cô gái nhỏ đang nấu nướng quanh căn bếp nhỏ, mái tóc dài được búi cao lên lộ ra chiếc cổ trắng, khiến anh bất giác lại gần hôn lên chiếc cổ của cô gái.
- Đừng nháo, anh đi đánh răng đi, sau đó ra ăn sáng, em nấu xong rồi.
- Được.
Hai người cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm, nhìn hai người hòa thuận giống như đôi tình nhân lâu năm đang trong thời kì viên mãn nhất. Nhưng hình ảnh của hai người lại khiến cho một người phụ nữ không thể không cắn răng nheo mày.
Trương Tuệ Yên đứng trên tầng cao nhìn xuống bóng dáng hai người đang cùng nhau bước đi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ khiến tâm can cô quả nhiên khó chịu. Vốn dĩ người đáng lẽ được bước đi bên cạnh người đàn ông đó là cô. Cô mới là người được nhà họ Nghiêm đồng ý, cô mới là người đủ tư cách nhất để ở bên cạnh anh. Nhưng cô là con người có lý trí càng hơn hết là người đã từng lăn lộn trong xã hội quá nhiều đủ để hiểu được đạo lý kẻ nóng vội ắt sẽ mất khôn. Cô không thể chỉ vì chút ghen tỵ này mà làm mất đi cơ hội vốn đang có của mình.
Nghiêm phu nhân sắp xếp cho cô vị trí mà người người ngưỡng mộ nhất. Trợ lý của Nghiêm Phong, là người ngày ngày đều có thể ở bên cạnh anh. Nhưng chính bản thân cô lại không thể thoát ra được cái vòng luẩn quẩn của công việc nơi này. Trước đây Lục Minh bàn giao lại công việc cho cô luôn cảm thấy những việc đó quá đỗi đơn giản. Vậy nhưng khi bắt tay vào lại là cả một chuỗi công việc không thể nào chểnh mảng nổi.
Trương Tuệ Yên luôn nghĩ mình thần thông quảng đại cho đến khi vướng vào mớ rắc rối này. Nhưng cô không thể để bộ mặt nhà mình bị ảnh hưởng, chỉ có thể cố gắng làm việc nhiều hơn nữa.
Trái ngược với cô thì An Mạc Đình lại nhàn hạ, ngồi nhìn Lục Minh làm việc và chỉ dẫn cô những điều căn bản nhất của đầu tư quốc tế. Dù sao đi chăng nữa đối với một người được đào tạo trong gia đình gia giáo như cô cũng có một lợi thế đó là trí nhớ tuyệt với. Tất cả những gì Lục Minh nói cô đều nhớ để làm theo đạt được hiệu quả. Khiến ban đầu Nghiêm Phong nói cô cứ ở nơi này hưởng thụ mọi việc đã có Lục Minh lo. Nhưng hiện tại thì tính ra, hai người cùng nhau làm việc khá thỏa đáng. Thậm chí còn là cùng nhau thảo luận công việc mang lại hiệu quả cao.
Nghiêm Phong trước đây luôn lo lắng cô bước vào bộ phận đầu tư nước ngoài sẽ gặp trở ngại, nhưng anh lại là quá lo lắng mà thôi. Hóa ra cô luôn làm tốt được những công việc mà mình theo đuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.