Vẫn Là Yêu Em

Chương 17: Không cho bước chân vào cửa nhà họ Nghiêm




Sau khi Nghiêm Phong dời đi liền trở về căn nhà của An Mạc Đình, nhìn khuôn mặt anh lạnh lẽo, lại nhìn thấy tay anh vẫn còn những giọt máu chưa kịp khô. An Mạc Đình không khỏi nhíu mày kéo thật nhanh anh vào căn nhà để giúp anh xử lý vết thương. Vừa giúp anh băng bó cô cũng không thể nào yên lặng được nữa:
- Anh cãi nhau với gia đình sao? Mới về ăn một bữa cơm đã đầu rơi máu chảy rồi à?
- Em hiểu anh sao?
- Không, em tuyệt đối sẽ không hiểu anh.
- Tại sao vậy?
- Tại vì khi yêu quá nhiều một người, bản thân mình mới mong có thể yêu được người đó, nhưng nếu chỉ muốn hiểu không muốn yêu lại là một loại quan hệ rất tuyệt vơi, khi đó có thể không yêu cũng không hận. Chỉ đơn giản là hiểu nhau thôi.
- Em đang muốn chỉ hiểu anh thôi đúng không?
- Anh muốn vậy sao?
Nhìn khuôn mặt của Nghiêm Phong, An Mạc Đình hiểu anh đang thực sự buồn, anh đã cố gắng vì cô, thậm chí quay lưng với gia đình, vậy nhưng những lời cô nói và anh đang hiểu có thể làm chết mất tâm tư của anh.
- Nghiêm Phong, em không muốn hiểu anh, càng không muốn quá tâm tư để thăm dò anh. Em chỉ muốn em và anh đơn giản là yêu nhau. Yêu nhau không hề tính toán, không hề để tâm, tương lai, quá khứ. Chỉ đơn giản yêu là yêu, có thể yêu đến tận sau cùng, vậy có được không?
Nghiêm Phong nghe được lời nói của cô liền nhẹ nhàng đáp xuống môi cô. Hai người bắt đầu cùng nhau chìm sau vào cơn triền miên đầy kích dục.
Vài ngày sau đó, Nghiêm Phong vẫn không trở về nhà. Tâm Nghiên vẫn ngày ngày mang cơm đến văn phòng cho mọi người cùng ăn, Lục Minh dường như cũng chấp nhận được tình cảm của mình, tự cho lòng mình không còn suy tư nữa. Trương Tuệ Yên cũng thẳng thừng chấp nhận suy nghĩ của mình, không còn quan tâm đến chuyện tình cảm giữa bản thân mình cùng Nghiêm Phong giống như ban đầu dự tính. Cô tập trung làm tốt công việc của mình, kết hợp cùng Lục Minh để thống nhất cơ quan đầu não cùng với bộ phận đầu tư quốc tế thành một tổ hợp bền vững không thể không dè chừng.
Thấm thoắt thời gian trôi, cuối cùng thời tiết cũng chính thức vào hè, vậy là bọn họ ở cạnh nhau cũng đã hơn nửa năm. An Mạc Đình từng nghĩ, không biết có thể ở bên cạnh nhau bao lâu, nhưng hai người rõ ràng đều chấp nhận đó là duyên phận.
Nghiêm Phong có một chuyến công tác đến tận cuối tuần mới trở về, An Mạc Đình luôn đợi từng ngày anh có thể quay về, bởi vì trước khi đi anh từng nói, sau thời gian này anh nhất định muốn cùng cô về chung một nhà. Đó không phải lời nói xuống của Nghiêm Phong, nhẫn cưới hai người cũng đã chuẩn bị xong, chuyện này bản thân An Mạc Đình còn chưa nói với bố mẹ. Cô chỉ mong sau này ba mẹ cô có thể hiểu cho nỗi lòng của mình.
Ngây ngốc ngồi nhìn về phía quyển lịch để bàn, trên đó được cô ghi chú rõ ngày anh trở về, thì tiếng chuông điện thoại bất giác rung lên. Sau khi nghe được lời nói từ phía đầu dây bên kia cô chỉ nhẹ nhàng nói vài câu tôi đồng ý, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc đi ra ngoài.
Trong quán cà phê đầy tĩnh lặng. Khương Nhan cùng Khương Dung đều lặng lẽ nhìn thái độ của người phụ nữ trước mặt mình. Cô ấy không phải không đẹp, nhưng nếu xuất thân của cô có thể tốt hơn một chút đương nhiên hai người họ sẽ không cần nghĩ đến phương án chia rẽ một đôi uyên ương:
- Hôm qua con trai tôi có gọi điện về, nó nói muốn cùng cô tổ chức lễ cưới.
* * *
- Cô cũng biết tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho cô bước chân vào nhà họ Nghiêm. Tôi không cần nói nhiều, cô ra giá đi, cho dù là bao nhiêu tôi cũng chấp nhận.
- Cháu không thiếu tiền.
- Cô nên suy nghĩ thật kỹ bởi vì con trai tôi đối với cô cũng chỉ là loại tình cảm nhất thời, nếu cô đã không đồng ý vậy tôi chỉ còn cách đợi xem giữa mẹ nó và một người phụ nữ không hề thân thích gì nó sẽ lựa chọn ai.
- Bác gái, từ khi chấp nhận ở bên cạnh Nghiêm Phong, cháu chưa bao giờ ép buộc anh ấy phải đưa ra sự lựa chọn. Chúng cháu đơn thuần là tìm hiểu yêu đương nhau, chấp nhận sống cùng nhau đến hết đời mà thôi.
- Cô nghĩ một vài lần lên được giường của nó là nó sẽ ở bên cạnh cô mãi sao, đàn ông, sau này sẽ có ngày không còn cần đến một đứa con gái làm ấm giường nữa. Hơn nữa, cô mở miệng ra từng nói mình là con nhà gia giáo, vậy cô có biết sống cùng một người đàn ông trước khi kết hôn chính là mang lại nỗi nhục cho ba mẹ mình không?
- Đó là việc của cháu và Nghiêm Phong, không hề liên quan đến chuyện ba mẹ cháu, mong bác có thể suy nghĩ lại câu nói của mình, đừng lôi ba mẹ cháu vào chuyện này.
- Có gia giáo đến đâu, lên giường với người đàn ông khác khi chưa kết hôn cũng chỉ giống như loại gái bán hoa bán liễu đầu đường xó chợ mà thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận cô.
Hai người phụ nữ họ Khương dời đi, An Mạc Đình vẫn chỉ lặng lẽ ngồi nơi đó, ba mẹ cô chưa từng trách cô sống cùng bạn trai, thậm chí khi cô trở về còn hỏi mình có cháu hay không đủ để hiểu cho dù có hay không đi chăng nữa ba mẹ vẫn chấp nhận và cưu mang cô. Huống hồ xã hội hiện tại chưa bao giờ chê trách chuyện sống thử trước hôn nhân.
Chỉ là, trong lòng cô còn lạnh lẽo, còn rào cản ở phía sau. Cô không sợ mẹ anh không đồng ý, cô sợ chính là anh biết được điều kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.