Vẫn Là Yêu Em

Chương 24: Tôi là An Mạc Đình




Hướng mọi người đến phòng họp, liền nhanh chóng ổn định trật tự, cùng nhau thảo luận về lần hợp tác lần này, Nghiêm Tâm Nghiên lại tranh thủ lúc mọi người không chú ý len chụp một bức ảnh của Maya gửi cho Nghiêm Phong.
Bởi vì một hình ảnh khiến cho một người đàn ông phi như bay từ tầng cao nhất xuống phòng họp tầng mười sáu. Mở cửa căn phòng nhẹ nhàng bước về phía chủ tọa, nhưng đôi mắt anh không khỏi in sau vào một người phụ nữ. Anh không biết cô là ai, hiện tại anh chỉ biết cô giống với người phụ nữ năm đó anh đã vô tình làm tổn thương cho đến khi tuột tay lúc nào không hay.
Nhìn người phụ nữ đang say sưa làm việc, anh chợt nhớ ra khi xưa An Mạc Đình cũng giống như vậy, cô ấy cùng thói quen làm việc không khác gì, khi quá chăm chú sẽ bất giác mím chặt môi lại, sau đó bàn tay sẽ bất giác xoa xoa lên cằm.
Cô ấy có thể phủ nhận sao?
Sau khi hai bên cùng nhau đàm phán, Nghiêm Phong nhẹ nhàng nói chuyện:
- Ngài Eron chúng ta ngồi đây cùng trò chuyện một chút, tôi đang cho chuẩn bị xe.
- Không sao, nghe danh anh Nghiêm đã lâu, lần này gặp mặt quả nhiên hào khí hơn người, đối với tôi quả nhiên là niềm vinh dự.
Nghiêm Phong vừa mỉm cười vừa nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh Eron, cô gái vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính, ngón tay trỏ bên trái bất giác nhấc lên hạ xuống, thói quen này trước đây Nghiêm Phong luôn nhắc cô vì gây ra tiếng động. Lần này anh nhất định muốn xác nhận xem.
- Ngài Eron quá khách sáo, vậy vị này, là phu nhân của anh sao?
- Anh Nghiêm thấy sao?
- Tôi không nghĩ anh lại có tình cảm với người á đông như vậy, chúng tôi coi trọng việc gia đình, không cởi mở giống như phía tây các anh, ở đây chúng tôi chỉ chấp nhận một vợ một chồng.
- Vì cô ấy, tôi cũng có thể chỉ lấy một vợ.
An Mạc Đình nghe xong bất giác nở nụ cười nhẹ, bởi vì cô biết bản thân Eron đang thăm dò điều gì.
- Cô Maya là người trung quốc sao, hoặc là có tên trung quốc không? Tôi có thể biết cách xưng hô với cô được không?
- Tôi tên là An Mạc Đình, rất vui được gặp Nghiêm tổng.
An Mạc Đình gập lại chiếc máy tính, đứng dậy đưa bàn tay nhỏ bé ra trước mặt muốn bắt tay cùng Nghiêm Phong. Nhưng một lời nói kia của cô đủ để cả căn phòng dường như dừng lại. Cô ấy, tên là An Mạc Đình, ai ai không biết được đều thấy là chuyện bình thường, nhưng tất cả người trong Nghiêm thị đều biết An Mạc Đình là tên mà không một ai dám nhắc đến.
Trước khi trở về nhà An Mạc Đình còn có chút khúc mắc chuyện anh không đến tìm cô, nhưng sau khi được mẹ cô kể chuyện Tâm Nghiên hiểu nhầm người phụ nữ của cô liền báo tin cô qua đời khiến cô chỉ biết ngỡ ngàng. Hóa ra tất cả mọi người đều hiểu lầm là cô đã mất. Vậy nên hiện tại, cô chỉ muốn nói với anh một câu, đó là cô vẫn là An Mạc Đình vậy anh có còn muốn bước về một bước phía cô nữa không.
Nghiêm Phong ngồi trên chiếc ghế sau khi nghe lời cô nói xong, cả thân người anh như cứng đơ lại trong giây phút. Nhưng chỉ một phút thôi, cả thân mình cao lớn của anh đứng dậy, bàn tay của anh vươn ra nắm lấy tay cô kéo cả thân người cô về phía mình, ôm chặt cô vào lòng. Anh thật lâu rồi không thể cảm nhận được hơi thở của cô. Lần này anh nhất định không thể để cô lạc mất nữa.
Cả hai người đều quyến luyến dây phút này, hơi thở quen thuộc dường như rơi lại vòng kí ức. Nghiêm Tâm Nghiên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chị dâu của cô quay về rồi, vậy là anh họ của cô, cuối cùng cũng có thể không nhốt mình trong bóng tối nữa.
Mãi đến khi An Mạc Đình nhận ra căn phòng này còn rất nhiều người khác liền nhẹ nhàng nhắc nhở anh buông cô ra.
Mọi người nhìn hai người với ánh mắt chúc phúc, vui vẻ cùng nhau sắp xếp đến dùng bữa cơm.
Hai công ty cùng nhau hợp tác, cùng nhau chia sẻ lợi ích của mình, đây là điều khó thấy được bởi vì đa phần sự hợp tác của mỗi công ty đều là một mẻ lợi ích.
Nghiêm Phong lần này sẵn sàng từ bỏ lợi ích chỉ vì cảm ơn đang mang người con gái của anh trở về.
Sau khi mọi người dùng bữa trưa, Nghiêm Phong liền đưa mọi người về nhà họ An. Khi anh biết được An Mạc Đình còn sống sau cuộc bạo loạn, anh quả nhiên hạnh phúc, nhưng anh còn hạnh phúc hơn khi Eron nói với anh, anh phải chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con họ. Một câu hai mẹ con họ đủ làm trái tim anh như muốn vỡ òa, Đình Đình không những vì anh quay trở lại, mà còn vì anh nuôi dưỡng một đứa nhỏ đến tận bây giờ.
Ba mẹ An nhìn ba người đến từ nhà họ Nghiêm tâm trạng cũng không được vui vẻ. Sự thật về chuyện Nghiêm Trực đã được mẹ của Nghiêm Phong đến tạ lỗi với nhà họ An một lần, nhưng con gái họ vô cớ mất ở Châu Phi khiến ba mẹ An đau lòng hơn ai hết. Vậy mà hiện tại con gái và cháu ngoại mới về được mấy ngày, hộ lại muốn đến đón họ về, ông bà quả thật không cam tâm.
Cho đến khi Nghiêm Phong hạ mình quỳ gối xuống trước ba mẹ An nói lớn:
- Ba, mẹ, con biết ba mẹ không đồng ý gả Đình Đình cho con, nhưng con đã biết lỗi sai của mình, mất đi cô ấy con quả thực sống như người mất hồn, cũng may mắn ông trời thương xót đó chỉ là nhầm lẫn, vậy nên con muốn dùng cả đời mình để bù đắp lại cho cô ấy, con cầu xin ba mẹ, đánh cứ đánh, mắng cứ mắng chỉ mong ba mẹ đừng chia cắt đôi con.
- Tôi nói cậu Nghiêm này, con tôi mới về, tôi còn chưa quan tâm đến nó đủ. Chỉ là muốn nó ở bên cạnh nhiều thêm một chút.
- Nếu đi lại quá khó khăn, vậy con đón hai người đến Thượng Hải, vậy sẽ tốt hơn, cũng có thể gần cô ấy hơn.
- Bà nó, đừng nói nữa. Con bé là con gái, sớm muộn gì cũng sẽ là như vậy, chúng ta ở đây quen rồi, không cần đến thành phố, chỉ cần con bé thường xuyên về thăm một chút, đừng giống như lúc còn trẻ, đi làm cắm cúi cả năm mới về được đôi lần là được.
- Ông lại vì thằng bé A Trực đó mà suy nghĩ rồi.
- Dù sao cũng vẫn vậy, A Trực hay A Phong, chỉ cần con gái tôi không rơi thêm giọt nước mắt nào, vậy người bố như tôi cũng coi như là được phần nào nhẹ nhõm thân già.
Khương Nhan cũng nhìn ra được, hai người nhà họ An đương nhiên vẫn là yêu thương con gái hơn bất kì ai hết. Nhìn tình cảm mặn nồng của nhà họ, bà lại tự suy nghĩ lại cuộc sống của mình nhiều năm qua. Bất chợt bà nhận ra, không phải bà cùng ông Nghiêm chưa từng yêu thương nhau. Mà là do bản thân bà quá cầu toàn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, nên luôn có phần áp đặt lên người đàn ông đó. Hóa ra là vậy, người sai vốn dĩ là bà. Vậy mà bà luôn đổi lỗi cho người đó, thậm chí ép buộc ông ấy mang tiếng ngoại tình để mình bà ôm một cái danh Nghiêm phu nhân cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.