Vẫn Là Yêu Em

Chương 5: Cô gái đeo chiếc vòng tay




Ngày hôm sau, Vi Tiểu Đằng đến đón An Mạc Đình cùng đến câu lạc bộ đêm, đứng trước cửa nơi này quả thực An Mạc Đình không cả muốn bước chân vào nữa, cái nơi này với cô dường như không muốn nhớ đến. Đủ các loại chuyện diễn ra đều bắt nguồn từ nơi này. Huống hồ cô hận không thể đến đề đòi lại năm nghìn tệ.
- Cậu dẫn mình đến đây đòi lại năm nghìn tệ sao?
- Ha ha ha, Đình Đình, cậu tiếc năm nghìn tệ sao, cậu yên tâm đi, đêm nay Bạch Khúc Đình thuê hẳn phòng bao rồi, bọn mình không cần lo lắng như lần trước nữa đâu. Mà còn nữa, cậu có thể vui vẻ lên một chút không, nhìn cậu giống như đi đám hơn là đi ăn tiệc sinh nhật mình đấy.
- Cậu chắc chắn nơi này có đồ ăn chứ không phải là uống rượu?
- Yên tâm thôi, chúng ta vào thôi.
Vi Tiểu Đằng cầm tay dắt An Mạc Đình vào cửa, liền nói với nhân viên rằng Bạch Khúc Đình đã đặt phòng trước. Nam nhân viên liền một mạch đưa hai người đến phòng bao, lúc nào Bạch Khúc Đình đã ở đây đợi sẵn, người này, khiến cô hơi có chút giật mình.
Trong công việc cô đương nhiên biết được rằng người đàn ông này rất được chú ý rốt cuộc làm sao mà Vi Tiểu Đằng lại có thể cùng tên này quen biết, chợt nhớ lại một chút cô nhớ ra rồi, hắn vốn là người Vi Tiểu Đằng nói đã cùng cô ấy qua đêm hôm đó, chuyện đó quả thật là bất ngờ, vậy mà Tiểu Đằng của cô lại có thể dùng vài tháng ngắn ngủi để có thể thuần phục được hắn ta.
Căn phòng này nói gì đến đồ ăn cơ chứ, cả căn phòng đều là hoa hồng và rượu vang, đúng là phong nhân tình không tiếc vung tiền để lấy lòng người đẹp, cũng may mắn cho cô đã đổi quà nếu không đêm nay quả thực là mất mặt rồi. Ngồi ơi này bụng cô sớm đã đói meo, đối với mấy loại bánh ngọt trong này cô quả thực không thể tiêu hóa nổi, nếu không ban đêm bụng cô nhất định sẽ không thể chịu được. Rượu thì lại càng không thể uống. Vậy mà Vi Tiểu Đằng vì vui vẻ bên nam nhân lại không thèm để tâm đến cô.
Cánh cửa lần nữa lại được mở ra. Một đôi nam nữa tuyệt đẹp cùng nhau bước vào. Người nam nhân mặc một chiếc quần tây màu xám, một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh ghi. Vóc người cao ráo nhìn anh lại càng không tự chủ được nhìn thêm một chút nữa. Nhưng trên tay anh đang được một bàn tay phụ nữ khoác vào. Nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, quả nhiên không hổ danh là thiên kim nhà giàu, chiếc váy màu hồng phấn cô ấy mặc là mẫu mới của bộ sưu tập mới nhất năm nay, chiếc túi cô ấy đeo tạm thời cô không để ý nhưng đôi giày cô ấy đi trên chiếc chân trắng ngần đó chắc chắn không dưới mấy chục vạn. Ôi quả nhiên là người giàu tiêu tiền không hề tiếc. Nhưng điều khiến An Mạc Đình cô nheo mắt lại để nhìn chính là chiếc vòng tay đang được cô ấy đeo, hóa ra là cô ấy.
Bạch Khúc Đình nhìn thấy hai người mới bước vào liền nhanh chóng bước đến kéo hai người cùng nhập cuộc.
- Mọi người đến đủ rồi, tôi giới thiệu một chút cho mọi người cùng nhau làm quen. Đây là bạn gái của mình, Vi Tiểu Đằng, đây là bạn thân của anh, Nghiêm Phong, đây là công chúa nhỏ của bọn anh, em có thể gọi cô ấy là Tâm Nghiên là được.
- Xin chào em là Vi Tiểu Đằng, đây là bạn thân nhất của em An Mạc Đình.
- Được rồi, vậy chúng ta nâng ly chúc mừng cho bữa tiệc ngày hôm nay vậy. - Bạch Khúc Đình nâng lý nói lớn.
Tiếng chạm của những chiếc ly rượu được vang lên trong căn phòng đầy thanh thuý, mọi người vừa uống rượu vừa nói chuyện, chỉ riêng An Mạc Đình ngồi một góc nhẹ nhàng cầm điện thoại lướt một chút tin tức đang hot gần đây, nào thì nghệ sỹ A bị tung ảnh nóng, con gái thị trưởng B lần thứ hai lấy chồng, thật tình những loại tin tức này trước giờ cô chưa từng xem, nhưng ngồi ở nơi này cô thực sự không thể ăn cũng không thể uống, đành nhịn xuống đợi đến giờ tan cuộc mà thôi.
- Chị thấy không vui sao? Chị đừng buồn, mọi người ở đây cùng vui chơi một chút, em cũng mới từ nước ngoài trở về, liền cùng mọi người tụ tập, chị yên tâm anh Khúc Đình tuyệt đối là người tốt, không phải người phong lưu như mọi người từng nói đâu.
An Mạc Đình mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.
- Tôi không phải không vui, chỉ là nơi này không có gì tôi có thể dùng được, vậy nên không muốn mọi người mất hứng thôi.
- Vậy sao. Em cũng thấy nơi này không có gì ăn vậy em mới gọi thêm một chút hoa quả. Em và chị cùng ăn kệ bọn họ.
An Mạc Đình vẫn chỉ mỉm cười cùng cô ấy, cô ấy rất trẻ lại cũng rất đẹp, đi cùng anh ấy quả nhiên càng thực sự đẹp hơn. Hai người giống như đôi kim đồng ngọc nữ hiện thể khiến thi hút tất cả mọi ánh nhìn.
Mải mê trong những suy nghĩ của mình liền nghe thấy được cô gái bên cạnh nói tiếp.
- Em mới về nước, cũng không có bạn nhiều, mấy ngày tới nếu em muốn ra ngoài đi dạo, chị có thể đi cùng em được không?
- Được, vào buổi chiều, chị sẽ có nhiều thời gian hơn một chút, em có thể tranh thủ đến The Fost tìm chị.
- Chị làm việc ở đấy sao, đó là công ty của nhà em đó. Anh họ em làm Tổng giám đốc.
- Ừm, hôm kí hợp đồng chị có gặp qua. Chị không phải nhân viên ở đó, chỉ là đối tác mà thôi. Mà em nói người kia là anh họ em.
- Đúng vậy. Mẹ anh anh ấy và mẹ của em là anh chị em. Hiện tại mẹ em cùng ba em chia tay, em từ Mỹ về để sống với mẹ, hiện tại cùng ở chung nhà với dì cũng anh họ ạ.
- Ra vậy.
- Chị, có phải chị đang nghĩ em là bạn gái của anh ấy không?
- Không phải.
- Đừng ngại, nói với em đi, em thấy ánh mắt của hai người rất kì là, chị chỉ nhìn anh ất lúc anh ấy bước vào, sau đó liền không nhìn lên nữa. Còn anh ấy lại liên tục nhìn về phía chị, giống như hai người từng quen biết, không những là quen biết còn có chuyện gì đó khiến hai người ngại ngùng mỗi khi nhìn thấy nhau.
- Đừng nói bậy.
- Ha ha ha. Chị đừng ngại, em đã hơn hai mươi tuổi, ở bên nước ngoài những chuyện yêu đương rất cởi mở, mọi người ngại làm gì. Hay chị lo lắng chuyện hai người bị người lớn ngăn cản, chị yên tâm, dì em là người rất tuyệt vời, dì ấy chỉ lo anh họ lấy vợ, tuyệt đối không bao giờ ngăn cản chuyện anh em có người yêu.
- Đừng hiểu lầm.
An Mạc Đình càng nghe càng thấy dường như quan hệ của hai người đang đến mức hiểu lầm khó tả. Cái gì mà bạn gái với cả yêu đương cở mở ở đây chứ. Nhưng người đàn ông kia có quả thực đã nhìn cô sao? Cô rốt cuộc là trông mong hay là không trông mong điều đó. Anh để ý đến cô thì có ý nghĩa gì, mà không để ý đến cô thì có nghĩa lý gì chứ, quả nhiên chỉ là một vài câu nói thôi cũng đủ để suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.