Vẫn Là Yêu Em

Chương 7: Bức ảnh vui đến mất ăn mất ngủ




Nghiêm Tâm Nghiên ở nước ngoài đã quen mua hàng qua những show thời trnag của những thương hiệu nổi tiếng liền cảm thấy khó lựa chọn bởi những cửa hàng thời trang nhỏ trong nước. Bởi vậy hai người liền đi rất nhiều cửa tiệm khiến cho chân An Mạc Đình vốn dĩ đi giày cao gót đã quen cũng có đôi chút đau đớn.
Cuối cùng cô liền gợi ý cho cô gái kia đến một cửa hàng chuyên bán đồ hàng hiệu cao cấp, được phục vụ tận tình đến từng chi tiết một.
Ngồi trong phòng chờ liền ngắm nhìn Nghiêm Tâm Nghiên thay ra từng bộ trang phục An Mạc Đình cũng tranh thủ tháo đôi giày cao gót đến gần chục phân ra để xoa xoa đôi chân đã mỏi nhừ. Nhưng để nói cũng phải công nhận những bộ trang phục Nghiêm Tâm Nghiên thử qua đều rất đẹp. Bản thân cô không biết được là do mắt nhìn cảm quan của cô ấy tốt, hay là do những bộ trang phục đó được cô ấy mặc lên người liền nhìn thấy đẹp mắt hơn. Nhưng đối với cô cũng thật khó lòng có thể đưa ra câu trả lời rằng bộ nào đẹp hơn.
Đến khi Nghiêm Tâm Nghiên bước vào căn phòng thay đến bộ trang phục thứ năm, cánh cửa phòng liền mở ra, Nghiêm Phong bước vào liền nhìn thấy hình ảnh không mấy đẹp mắt cho lắm. Cô gái nhỏ đang xoa chân có lẽ đã bị con gái của anh kéo đi rất nhiều nơi khiến đôi chân nhìn qua cũng đủ thấy màu đỏ.
Nghiêm Phong nhẹ nhàng phẩy tay để nhân viên trong quán dời đi, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống nâng nhẹ đôi chân của cô lên một chút xem xét tình hình:
- Sao đi giày cao vậy?
- Nghĩ chỉ ngồi trong văn phòng.
Nghiêm Phong không nói thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng giúp cô xoa chân, chuyện này đối với cô có thấy hơi mất mặt một chút, bởi vì đối với cô đây là lần đầu tiên có người đàn ông đối xử với cô như vậy. Thoáng chút bối rối khiến mặt cô bất giác đỏ lên. Vừa muốn rút bàn chân ra khỏi tay anh nhưng lại vừa muốn giữ lại để cảm nhận sự thoải mái. An Mạc Đình lén nhìn xuống đôi bàn tay anh thon dài, cả độ dài bàn tay anh gần như cũng dài ngang với lại bàn chân cô. Cũng phải thôi, cả thân người anh cao lớn đến hơn một mét tám còn cô chỉ nhỏ bé, nếu để hai người đứng cạnh nhau quả nhiên khập khiễng vô cùng.
Nghiêm Tâm Nghiên vốn đã thay xong bộ đồ của mình liền chạy ra, đập vào mắt cô là hình ảnh thật là tình cảm mặn nồng, nhẹ nhàng, nhanh chóng lấy chiếc điện thoại chụp lấy một bức ảnh gửi về cho Dì Nhan, đảm bảo bức ảnh này sẽ làm gì vui đến vài ngày mất ăn mất ngủ. Con trai của dì cuối cùng cũng có thể đối xử ân cần với một người phụ nữ rồi.
- Anh họ, em chọn được mấy bộ đồ này, nhưng chị Tiểu Đình đều nói với em rằng bộ nào cũng đẹp, không thể nói bộ nào đẹp hơn.
- Vậy nên gọi anh đến để cà thẻ sao?
- Thông minh.
- Là hiểu em thì đúng.
- À đúng rồi, em có chọn được hai bộ chắc chắn chi Tiểu Đình mặc lên sẽ rất đẹp, anh có sẵn lòng.
- Được.
- Không cần.
Hai người cùng đồng thanh lên tiếng, An Mạc Đình cô tuyệt đối không muốn người khác tặng đồ cho mình, chuyện này đối với cô giống như cảm giác được bao nuôi vậy. Huống hồ cô rất để ý những chuyện đó, cảm giác đó cô chỉ muốn ba mẹ cho mình. Còn về phía đồ, nếu cô thích sẽ tự mua, đưa Nghiêm Tâm Nghiên vào đây chỉ để cô ấy thỏa mãn bản thân, không hề muốn vì để cho cô ấy mua đồ cho mình.
Quyết tâm không nhận tâm ý của cô gái nhỏ, cuối cùng hai người kia cùng phải thỏa hiệp. Ba người cùng nhau dời khỏi trung tâm thương mại cũng là lúc bầu trời gần tối, vì do đi cùng Tổng giám đốc vậy lên chắc chắn cô liền không cần trở về công ty. Lần này cô không còn tránh né khi Nghiêm Phong hỏi địa chỉ nhà cô nữa. Bọn họ có lẽ hiểu về nhau thêm một chút, hoặc là rung động vì nhau thêm một chút.
Đêm nay, An Mạc Đình trong mơ cũng nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh mắt dịu dàng của người đàn ông kia.
Ngày hôm sau An Mạc Đình vẫn như thường lệ đến The Fost để làm việc, nơi này vốn là để cô làm việc sau khi hết dự án sẽ dời đi. Nhưng khi cô đến văn phòng đã liền thấy một hộp quà nhỏ. Trên đó có ghi rất nhỏ đây là món quà cảm ơn cô vì đã nhường cho anh chiếc vòng tay kia. Giờ cô mới lại không biết rốt cuộc là ai mới là người nợ ai đây.
Mở chiếc hộp quà tinh xảo ra, chiếc vòng tay mỏng bên trên có hai vòng tròn lồng vào nhau, giống như biểu tượng của hai chiếc nhẫn đôi đang lồng vào nhau. Màu vàng tinh tế cũng đủ hiểu được chiếc vòng tay này đáng giá như nào. Nếu đúng giống như phiên bản giới hạn kia mà cô từng theo dõi thì đương nhiên không dưới mười vạn tệ. Người đàn ông kia lại có thể ra tay hào phóng khiến cô cũng thấy lực bất tòng tâm.
Nhưng tất cả ai có thể hình dung ra rõ ràng là cô đang rung động.
Tia lý trí cuối cùng của An Mạc Đình lại có thể nhận ra, cô với anh tốt nhất không thể động tâm được.
Cũng là đến lúc quay trở về Tín Phát rồi, từ giờ chỉ khi nào có việc cần cô mới đến nơi này. Còn dự án này đã đi vào quỹ đạo hoạt động tốt, đương nhiên việc của cô ngồi nơi này cũng chỉ là ngồi thừa.
Từ cổ chí kim, ba mươi sáu kế chuồn vẫn là thượng sách. Nhưng dường như ông trời cũng đang hiểu ý của cô. Khi cô chưa kịp bước chân ra cửa liền thấy bóng dáng Nghiêm Phong đứng nghiêm trang ngay trước cửa phòng, dường như anh đã đứng đây từ rất lâu rồi chứ không đơn giản chỉ là mới đến.
- Em định đi đâu sao?
- Tôi muốn về Tín Phát, bên đó có vài chuyện tôi muốn xử lý.
- Hoàn toàn là nói dối, tôi đã nói với bên phía Tín Phát khi nào hoàn thiện xong dự án em mới phải trở về, em muốn về làm gì?
- Tôi không muốn bên bộ phận dự án nữa, tôi muốn đổi vị trí khác, vẫn lên là về công ty bàn một chút.
- Nếu tôi thu mua lại toàn bộ Tín Phát, sau đó để e tuỳ ý lựa chọn vậy em muốn ở bộ phận nào.
- Lễ tân.
- Tại vì sao?
- Càng xa anh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Câu trả lời của An Mạc Đình dường như khiến Nghiêm Phong không hề vui. Anh lẳng lặng nhìn cô sau đó thở dài. Nhưng lại nhẹ nhàng nhấc cô ngồi lên trên chiếc bàn làm việc. Ôi cái chuyện quái quỷ gì đang sảy ra như này. Hôm nay cô mặc chiếc váy chỉ ngắn đến chớm đầu gối, ngồi như này quả thật không tiện chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.