“Vân Tâm Nhược, còn trách trẫm hay không?” Hắn có chút khẩn trương, hắn đã luyện tập câu xin lỗi hàng ngàn lần, nhưng khi gặp được nàng, lại không thể nào nói ra, hắn là hoàng đế, mặt mũi của hắn có quan trọng không? Lời xin lỗi này, hắn thật sự không nói ra nổi.
Vân Tâm Nhược nhìn dáng vẻ hoàng thượng có chút khổ sở, nhẹ cười một tiếng, tựa như hoa cúc trong gió, thanh cao mà thoát trần, mang theo vài phần xa cách với nhân gian khói lửa “Hoàng thượng, chuyện quá khứ đã qua rồi, trái tim con người rất nhỏ, thêm một phần hận, sẽ ít đi một phần tình cảm, thật ra, nếu ta là hoàng thượng, ta cũng sẽ làm như vậy.” Vân Tâm Nhược nói xong, con ngươi thanh thấu mang theo ánh sáng nhạt. Nhìn qua, như nước hồ thu, trong bình tĩnh có lay động, làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Nàng quả thật không hận. Tiêu Cẩn Du nhẹ gật đầu, lại tăng thêm vài phần hảo cảm với nữ tử này, nàng là đệ muội của hắn, quả thật không bôi nhọ danh dự của đệ đệ, mặc dù, bề ngoài bình thản vô sắc, nhưng khí chất tự nhiên, khiến tâm hồn nàng trong suốt như thủy tinh, càng xem càng đẹp, so với vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành thì còn làm người ta lay động tâm tình, càng làm cho người không quên được. Giống như bình rượu. Thời gian càng lâu, mùi thơm càng dày đặc, càng tinh khiết và thơm hơn.
Mà nữ tử này, hoàn toàn phải được nó, vẻ đẹp của nàng từ linh hồn, thông minh, đại lượng, kiên cường, tình cảm. Những thứ này không phải cô gái bình thường nào cũng có thể có, đệ đệ của hắn, quả thật đã nhặt được một bảo vật. Nàng là chủ nhân phách Nguyệt, hoàn toàn xứng đáng.
Thôi, hắn chợt cười một tiếng, tâm đã suy nghĩ thông suốt không ít, đại lượng như thế, một nữ nhân còn bỏ qua được nhiều chuyện như thế, hắn là một đại nam nhân, lại là hoàng đế, một lời xin lỗi nho nhỏ là hắn nợ nàng.
“Cửu đệ muội, trước kia là trẫm đối xử tệ với ngươi, để cho ngươi cùng Cửu đệ đã trải qua không ít đau khổ, lần này, trẫm không thể từ chối trách nhiệm, hiện tại trẫm nhận lỗi với ngươi, lấy thân phận là vua của một nước, cũng lấy thân phận của một người đại ca.”
Vân Tâm Nhược hơi sững sờ, bị sự áy náy của vị hoàng đế này làm kinh ngạc, hoàng đế cổ đại, vẫn luôn cao cao tại thượng, có quyền lực, nắm giữ sự sống chết của mọi người. Chẳng qua là hiện tại, hắn lại đang nói xin lỗi với mình. Điều này làm cho nàng không phản ứng kịp, còn có câu ‘Cửu đệ muội’ kia, để cho lòng của nàng dâng lên một hồi rung động hạnh phúc.
Ca ca của Thanh Hàn đã chấp nhận thân phận nàng rồi sao?
“Cửu đệ muội, Cửu đệ muội, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thấy Vân Tâm Nhược bất động, Tiêu Cẩn Du vội vàng hỏi.
“Không sao.” Vân Tâm Nhược cười nhạt, trong con ngươi tựa như gió xuân thổi qua, lộ vẻ cực kỳ xinh đẹp, “Hoàng thượng, tất cả mọi chuyện dân nữ mới vừa nói, dân nữ chưa bao giờ hận Hoàng Thượng, là dân nữ khiến hoàng thượng bị làm khó. Tất cả là lỗi của dân nữ.”
Nàng quả thật không hận vị hoàng đế này, thật ra thì hắn mới đúng là người khó khăn nhất, giữa hạnh phúc của đệ đệ và quốc gia, hắn không thể nào lựa chọn, có lẽ hắn phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định.
Tiêu Cẩn Du giật mình, lời này chưa từng có ai nói với hắn, quả thật, hắn từng giãy giụa qua, do dự qua, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thiên hạ, bởi vì hắn là hoàng đế. Nữ tử này quả nhiên có một tâm hồn trong sáng, chuyện gì đều nhìn thấu triệt như thế, nhưng, đệ đệ của hắn thì sao, có tha thứ cho hắn hay không?
Trong đáy mắt hắn đột nhiên thoáng qua một tia bi thương.