Vân Long Phá Nguyệt

Chương 340: Thừa nhận thân phận




“Hoàng thượng, Thanh Hàn biết tất cả, hắn sẽ không trách hoàng thượng.” Vân Tâm Nhược nhìn thấy mắt hắn lóe lên, khuyên nhủ. Dĩ nhiên lấy sự hiểu biết của nàng đối với Tiêu Thanh Hàn, nàng nói là thật. Thanh Hàn là nam tử cơ trí, sống chết của thiên hạ trong tay hắn, sau chuyện nàng rơi xuống Hạ tình nhai đó, biết tất cả từ Minh Phong, khi đó, ma khí của Thanh Hàn nặng như vậy, hắn trả thù mọi người, lại lựa chọn hoàng đế để đối phó đại quân Thư Tuấn, hắn đem toàn bộ oán hận đổ lên nước khác, đối với Thiên Trạch hoàng triều, thật ra thì hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tổn thương, chỉ vì hắn đối với ca ca, cũng chính là đương kim hoàng đế, sẽ không trả thù.
Tiêu Thanh Hàn cực kì kính trọng và yêu mến vị huynh trưởng này.
“Có phải vậy không?” Tiêu Cẩn Du khẽ chớp mắt, hoa đào bay tán loạn, bi thương trong mắt bỗng chốc tan thành mây khói. Nói như vậy, đệ đệ thật sự là không hận hắn, cũng không trách hắn. Phải biết rằng mấy ngày nay hắn rất khổ sở, quả thật cũng sắp bị tình trạng này ép đến điên.
“Đúng vậy!” Vân Tâm Nhược gật đầu, đáy lòng cũng đang thầm nghĩ, không phải nói hoàng đế đều là kẻ vui giận không hiện ra vẻ mặt sao, nhưng vị hoàng đế này hoàn toàn ngược lại, có lúc còn giống một đứa trẻ. Thanh Hàn a Thanh Hàn, bên cạnh của ngươi thật có lắm người kỳ kỳ quái quái.
“Đúng rồi.” Tiêu Cẩn Du nghiêng đầu, “Cửu đệ muội đừng kêu trẫm là hoàng thượng.”
“Không gọi hoàng thượng thì gọi là gì?” Vân Tâm Nhược nghi ngờ, vấn đề đặt ở trên mặt.
“Đương nhiên là đi gọi hoàng huynh! Ngươi là em dâu trẫm, không gọi hoàng huynh thì gọi cái gì?” Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn Lang Vương nằm trên mặt đất, đáy mắt thoáng qua một mảnh ánh sáng chói lọi, lang vương nhận lấy ánh mắt hắn, đột nhiên quay mặt qua chỗ khác.
“Hoàng huynh, sao ngươi ở chỗ này?” Giọng nói của Tiêu Thanh Hàn cực kỳ trầm thấp dễ nghe, Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Thanh Hàn từ từ đi tới bên trong đình, thân hình phiêu dật, áo trắng hơn tuyết, sợi tóc như sương, tựa như một bức tranh thần tiên, không dính bụi trần.
Hắn đi vào trong đình, thấy cô gái phía sau Tiêu Cẩn Du, vẻ mặt khẽ buông lỏng, tựa như toàn bộ lo lắng đều tiêu tán. Hắn đến gần nàng, ôm nàng vào trong ngực mình. Nói nhỏ “Không sao chứ?”
Vân Tâm Nhược cười một tiếng, Thanh Hàn e là biết hoàng thượng đến, cho nên vội vàng chạy tới đây rồi! Nàng biết hắn có rất nhiều chuyện phải làm. Cho nên hắn mới để Nguyệt vào trong Thủy Tâm tiểu trúc chơi. Hắn dung túng nàng, cho nàng tự do. Mà nàng săn sóc hắn, là để hắn chuyên tâm làm việc. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
“Cửu đệ, trẫm có thể thề, trẫm không bắt nạt Cửu đệ muội.” Tiêu Cẩn Du cắn môi, hắn không thích thái độ của đệ đệ, không cần đem người đại ca như hắn xem như không khí có được hay không. Hơn nữa, hắn đã gây ra chuyện gì đâu? Ngược lại, hắn còn xin lỗi, có thể để vị hoàng đế như hắn nói xin lỗi, trong thiên hạ không có mấy người. Nhưng mà, hai người trước mắt này lại chính là hai trong số mấy người đó.
Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi khẽ thoáng qua một nụ cười, sau đó nhanh chóng biến mất, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, hết sức thần bí.
“Ngươi nói đi Cửu đệ muội, hoàng huynh không bắt nạt ngươi đúng không?” Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn về phía Vân Tâm Nhược, muốn Vân Tâm Nhược thay hắn nói vài lời hữu ích, từ trước đến giờ đệ đệ này đều làm hắn đoán không ra. Thật không rõ Tiêu gia bọn họ làm sao sẽ xuất hiện loại quái thai này.
“Hoàng thượng” hai chữ này vừa xuất khẩu, liền phát hiện con ngươi Tiêu Cẩn Du có mấy phần cảnh cáo, nàng khẽ nhếch môi, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, vừa lúc đụng phải ánh mắt khích lệ của hắn. Trên ngón tay cũng truyền đến một hồi ấm áp, bao quanh tay nàng, cho nàng dũng khí. Cũng cho nàng một gia đình mới, nhà mới. Thật hạnh phúc, con ngươi nàng thoáng qua một chút ẩm ướt, nhẹ nhàng nháy mắt, trên lông mi thon dài cũng dính vài giọt nước trong suốt.
“Hoàng huynh.” Nàng nhẹ giọng kêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần khẽ bay lên một mảnh đỏ ửng, thật sự không có thói quen mà.
Tiêu Cẩn Du rất là hài lòng với câu ‘hoàng huynh’ này, hắn nháy mắt với Tiêu Thanh Hàn, gương mặt tuấn tú không ngăn được cao hứng, “Cửu đệ, ngươi thấy chưa, lời ta nói là thật đó.”
Tiêu Thanh Hàn hướng tới gã gật đầu một cái, trong con ngươi có phần cảm tạ, hắn tất nhiên nhận được.
Hai huynh đệ người trao đổi lấy lẫn nhau qua ánh mắt.
“Cửu đệ muội, Cửu đệ, hoàng huynh có chuyện muốn ngươi giúp một tay.” Tiêu Cẩn Du đột nhiên mở miệng, dùng chữ ‘ta’. Cũng tự xưng hoàng huynh, đơn giản là chỉ cần đưa quan hệ bọn họ kéo gần lại, không thấy lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.