Viêm Huyên mỉm cười, “Chuyện này ngay cả ta cũng không tin, không trách được Thanh Hàn quốc sư đột nhiên lại thành ma, thì ra nàng ta là chủ nhân phách Nguyệt.”
“Nàng ta?” Hoàng đế hơi sững sờ, chẳng hiểu sao trái tim lại co rút, hắn hiểu được ‘nàng’ trong miệng Viêm Huyên là người nào, nhưng vì sao nghe được tên của nàng, hắn lại thấy trái tim đau nhói.
“Vân Tâm Nhược.” Nam tử cười nói.
Chỉ thấy sắc mặt của hoàng hậu đột nhiên trắng bệch, thân thể lại khẽ run, tựa hồ chịu phải đả kích. Mà vẻ mặt hoàng thượng lại không thể tin, trong ánh mắt thoáng qua một chút cuồng loạn.
Là ả? Cô gái quay đầu lại nhìn vẻ mặt của nam tử có chút thâm trầm, quả nhiên, hắn chưa từng quên ả.
Vân Tâm Nhược, đó là cô gái lỳ lạ mà nàng gặp trong hội bách hoa. Cô gái mà lần đầu tiên nàng thấy đã thích, cô gái bị nàng oan uổng, nàng cho rằng hắn sẽ quên ả, nhưng không nghĩ đến, hắn vẫn chưa quên.
Mấy tháng đã qua, lòng của nàng luôn mang theo bất an, mang theo sợ hãi, bởi vì nàng có một bí mật không người nào biết, nếu như bị người biết, như vậy, tất cả mọi thứ nàng đang có sẽ tan biến, mà Lôi ca nàng yêu e rằng sẽ không tha thứ cho nàng, mà Vân Tâm Nhược kia có lẽ là cô gái Lôi ca từng yêu, nhưng khi đó nàng quá sợ, cho nên nàng liền ích kỷ. Cho đến khi nàng mang thai đứa con của hắn, lòng của nàng mới thả xuống, cũng từ từ quên mất cô gái ấy, mặc dù Lôi ca là hoàng đế, lại vẫn cực kì sủng ái mình nàng, hậu cung cũng chỉ có mình nàng là nữ, bây giờ nàng là hoàng hậu cao cao tại thượng, phu quân của nàng chính là đương kim hoàng đế Nhan Quốc, Lôi Liệt.
Chẳng qua là tại sao mọi chuyện thành ra như vậy, sao Vân Tâm Nhược đột nhiên biến thành chủ nhân phách Nguyệt, trở thành thê tử định mệnh của Tiêu Thanh Hàn.
“Lôi ca. . . . . .” Trong mắt Đỗ Thiên Lan mang theo cầu xin nhìn Lôi Liệt, Lôi Liệt còn chú ý tới nàng không?
Lôi Liệt đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.
Tại sao hắn có thể quên Thiên Lan, tại sao có thể quên nàng, hắn thật nhẫn tâm, bên nàng mà lại nghĩ đến cô gái khác. Bất kể nàng ta có phải cô gái mà hắn thấy ở bách hoa hay không, đều không liên quan đến hắn.
Chẳng qua là tại sao trong lồng ngực của hắn có cái gì đó không ngừng thoát ra, là một sự chua chát.
Giống như hắn đang mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, hơn nữa, lần này mất đi, sẽ không có biện pháp tìm trở về được.
Viêm Huyên nhìn hai người ôm nhau, trong con ngươi thoáng qua một tia khó hiểu.
Ba ngày sau, quốc sư đám cưới, bên trong phủ quốc sư giăng đèn kết hoa, ngay cả rừng trúc cũng được treo đầy màu sắc rực rỡ, đèn cung đình đỏ thắm vẫn sáng, ngay cả ban ngày cũng không bị thổi tắt. Trong hoàng cung cũng cực kì náo nhiệt, dù sao Thanh Hàn quốc sư là đệ đệ duy nhất của đương kim Thánh thượng, hơn nữa lần này đón dâu chính là ông trời tác hợp cho, báo trước Thiên Trạch trăm năm an khang, trên mặt người người nâng lên nụ cười thật lòng.
Phủ Quốc sư, bởi vì Vân Tâm Nhược không có nhà mẹ ở thế giới này, cho nên, nàng sẽ trực tiếp xuất giá từ phủ quốc sư, dĩ nhiên là nàng sẽ ở trong phủ.
Lúc này nàng ngồi ở trên giường, một cô gái đang cẩn thận trang điểm cho nàng, Vân Tâm Nhược khẽ cười nhè nhẹ, Tử Y đứng ở ngoài cửa, nàng thở dài, nhìn tiểu thư nhà nàng như vậy, trong lòng không khỏi có mấy phần ghen tuông, còn nhớ lúc ấy, lúc gả cho tướng quân thì tiểu thư nhất định không để ai chạm vào mặt. Hiện tại, tiểu thư lại im lặng ngồi ở chỗ đó, toàn thân mang theo hạnh phúc.
Nàng thật lòng vì tiểu thư mà vui vẻ, tiểu thư của nàng rốt cuộc cũng xuất giá. Còn nhớ khi đó, lúc nghe tin tiểu thư rơi xuống Hạ tình nhai thì lúc ấy nàng thương tâm khổ sở thiếu chút nữa chết đi, cũng may, trời cao để tiểu thư còn sống, trở thành chủ nhân phách Nguyệt, thê tử định mệnh của quốc sư, quốc sư yêu tiểu thư như vậy, về sau tiểu thư sẽ rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
“Tử Y. . . . . .” Vân Tâm Nhược nhìn về phía Tử Y, cặp mắt của con bé đang ửng đỏ, gọi tên.
“Tiểu thư, hôm nay ngươi thật xinh đẹp.” Tử Y ca ngợi, dĩ nhiên nàng không phải nịnh nọt, trong mắt nàng, tiểu thư là một tân nương tử rất đẹp, lúc tiểu thư cười, cặp mắt trong suốt, một thân hỉ phục (áo cưới) đỏ thẫm lộ vẻ xinh đẹp chói mắt.
Vân Tâm Nhược nắm được cánh tay Tử Y, tròng mắt thoáng qua một tia cảm động. Tử Y luôn luôn suy nghĩ vì nàng.