Vân Long Phá Nguyệt

Chương 350: Đến biên quan




“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người toàn bộ cũng quỳ trên mặt đất, giảm thu thuế một năm, đối với tất cả dân chúng mà nói, đây là quà tặng khổng lồ. Bọn họ không thể không cảm ơn hoàng thượng, cảm ơn quốc sư, cảm ơn vị này phu nhân quốc sư. Nàng vô tư, nàng thiện lương, sự thông tuệ của nàng, không biết khiến bao nhiêu người bất hạnh bắt đầu nếm được mùi vị của hạnh phúc, khiến bao nhiêu người hạnh phúc càng thêm hạnh phúc hơn. Cho dù không có chuyện miễn thu thuế, đánh một trận với Nhan Quốc, nàng lại làm thức tỉnh ý thức của quốc sư, không biết đã cứu được bao nhiêu mạng người rồi. Nàng hoàn toàn xứng đáng làm thê tử của quốc sư.
Tiêu Thanh Hàn và Vân Tâm Nhược cũng quỳ trên mặt đất, tay của hai người từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt lấy nhau, từ lúc này, không phải, là từ khi nàng và hắn đoàn tụ, chưa có bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì tách được hai người ra. Từ đó về sau, hắn sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc nhất, tốt nhất, đáp ứng mọi thứ nàng muốn. Mà nàng thì sẽ không để hắn cô đơn, hắn tịch mịch thêm nữa.
Hắn yêu, nàng yêu. Trong mắt họ chỉ có nhau, kết thúc buổi lễ, trong niềm hân hoan của mọi người, Tiêu Thanh Hàn cầm tay cô gái hắn yêu ra khỏi hỉ đường.
Tiêu Cẩn Du đưa mắt nhìn bọn họ, bưng ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt hoàn toàn buông lỏng, chẳng qua là…
Hắn thở dài một hơi, ngay sau đó vẫy vẫy đầu, không phải chuyện nào hắn muốn là cũng có thể can thiệp vào được, hơn nữa, từ chuyện Thanh Hàn gặp chuyện không may về sau, có một số việc, hắn thật sự không muốn quản.
Trong phủ tướng quân, Lê Hân mặc quần áo màu đen như cũ. Trong màn đêm, tiếng lá cây xào xạc, ánh trăng bạc trắn hắt lên mặt hắn, ánh mắt mang theo tịch mịch và đầy ưu thương.
Thân hình của hắn gầy gò hơn rất nhiều so với quá khứ, cũng già đi rất nhiều, có lẽ vẻ bề ngoài thì hắn vẫn là một nam tử khôi ngô trẻ tuổi, nhưng chỉ có mình hắn biết, tim của hắn đã bị chìm vào biển băng.
“Tướng quân.” Hốc mắt Hạ Chi hơi cay, thanh âm khẽ run, nhìn Lê Hân, tướng quân bây giờ lại cô đơn đến thế, tựa như mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, chỉ có cái một cái bóng bị kéo dài, rất nhạt làm bạn. Tướng quân, sao người lại khổ như thế…
“Đưa quà mừng đến chưa?” Nghe được tiếng bước chân, Lê Hân lên tiếng.
“Rồi ạ.” Hạ Chi chắp tay, “Tất cảđều làm theo lời của tướng quân.”
“Vậy thì tốt.” Lê Hân ngẩng đầu lên, ánh trăng trắng bạc xóa nhòa một ít vẻ anh tuấn, lại thêm một phần thê lương.
Đưa đến là tốt rồi, lúc hắn và nàng thành thân thì hoàng thượng tặng dạ minh châu, trả lại tất cả rồi.
“Hạ Chi, chúng ta chuẩn bị đến biên quan thôi.” Lê Hân đột nhiên mở miệng, trong khẩu khí có chút giải thoát, cũng giống như đang muốn trốn tránh.
Hạ Chi nghe vậy, cúi đầu, tướng quân đang muốn chạy trốn tất cả sao? Nhưng như vậy cũng tốt.
Thời gian là thuốc trị thương tốt nhất, chờ tướng quân nghĩ thông suốt thì trở lại cũng được.
“Hạ Chi tuân lệnh.” Khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, bắt đầu lại từ đầu, cũng tốt. Như vậy, đối với bọn họ đều tốt, hắn tin tướng quân, tin răng không lâu sau Chiến thần ngày xưa sẽ trở lại, trải qua nỗi đau về mặt tình cảm, tướng quân nhà hắn sẽ lột xác, trầm ổn hơn, có lẽ không ai có thể hơn tướng quân về hành quân đánh giặc. Nhưng tướng quân cực kì bảo thủ, dễ dàng nổi giận.
Có lẽ trong tim của tướng quân sẽ vĩnh viễn lưu lại hình bóng của cô gái đặc biệt ấy, cô gái mà tướng quân tiếc nuối nhất trong cuộc đời, cũng áy náy nhất và hối hận nhất. Nhưng, tướng quân sẽ đem nàng khắc ghi vào tâm trí
Hạ Chi đột nhiên nhìn về phía một cái viện, khẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.