Những lời này vừa nói ra, đầu tiên là Viêm Huyên sửng sốt, sao không nghe
hoàng thượng đề cập tới, không trách được gần đây hoàng thượng
lại không có tinh thần đến vậy, nhưng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Hắn nhìn về phía Minh Phong, lại phát hiện Minh Phong nhìn chằm chằm
hoàng hậu, ánh mắt kia thoáng qua thâm ý.
"Sư huynh. . . . . ."
Viêm Huyên kéo vạt áo Minh Phong, mặc dù hoàng hậu của bọn họ cũng là mỹ nhân, nhưng sư huynh của hắn sẽ không có hứng thú với nương tử người
ta, hơn nữa còn là người phụ nữ có thai! Ánh mắt sư huynh không đặc biệt như vậy chứ, trời ơi, tha cho ta đi.
Ngay cả Đỗ Thiên Lan cũng
bị ánh mắt càn rỡ của hắn làm toàn thân không thoải mái, nàng cắn môi.
Hít sâu một cái, "Minh Phong công tử, xin hỏi rốt cuộc hoàng thượng bị
bệnh gì?"
Khóe miệng Minh Phong nhẹ nhàng nâng lên, lại hỏi ra một câu kỳ quái "Tình cảm giữa Hoàng thượng và hoàng hậu rất tốt sao?"
Viêm Huyên vội vàng chen vào "Dĩ nhiên, tình cảm giữa hoàng thượng và hoàng hậu khăn khít như keo sơn."
Minh Phong trợn mắt nhìn Viêm Huyên một cái, khiển trách hắn lắm mồm.
Viêm Huyên nhún vai, hắn không có lỗi mà, trừng hắn làm cái gì? Hắn không phục, trừng mắt ngược sư huynh mình.
"Phải không? Thật là như thế?" Minh Phong cười mà không cười nhìn Đỗ Thiên Lan. Trong giọng nói có chút ý châm chọc.
"Sư huynh, ngươi nói cái gì mà kỳ quái vậy, rốt cuộc hoàng thượng sao rồi?
Ngươi làm ta lo lắng muốn chết." Sắc mặt của Viêm Huyên thay đổi, cực kì không đồng ý với biểu hiện bây giờ của Minh Phong, đã lúc nào rồi mà
còn quản mấy chuyện không cần thiết này.
"Hắn không sao cả!" Minh Phong quay đầu lại, nhìn hoàng đế Nhan quốc nằm trên giường, là một
quân vương, đối mặt với sự lừa gạt này, không biết gã sẽ xử sự thế nào
đây?
"Vậy sao hắn ngủ mê không tỉnh, ngay cả thái y cũng không biết tại sao." Viêm Huyên lại trả lời.
Minh Phong nhìn về phía Đỗ Thiên Lan, kéo môi cười một tiếng, khẽ mang trào
phúng "Hắn tất nhiên là không sao, chẳng qua là dược hiệu của Vong Tình
Thủy bắt đầu mất đi tác dụng mà thôi."
"Vong Tình Thủy!" Viêm
Huyên cả kinh, mang theo vẻ kinh dị nhìn về phía Đỗ Thiên Lan. Sao lại
là Vong Tình Thủy, loại thuốc này hắn tất nhiên biết. Đây là thuốc do sư huynh điều chế. Là thuốc có thể làm người trúng vứt đi tình cảm ban
đầu.
Sao hoàng thượng lại bị cái này. Trong truyền thuyết, người
uống xong loại này sẽ quên cô gái mình từng yêu, ngược lại sẽ yêu cô gái mình nhìn thấy đầu tiên, lúc ấy Lôi Liệt còn là nhị hoàng tử, sau khi
tỉnh lại thì hoàng hậu nương nương đã ở bên cạnh hắn, mà từ về sau, liền truyền ra tin tức hoàng thượng rất yêu hoàng hậu nương nương, không có
ai ngoài nàng lọt vào mắt hắn.
Tất cả đều là thuốc khống chế sao? Không thể nào! Viêm Huyên hoài nghi nhìn về phía Đỗ Thiên Lan.
Khi ba chữ Vong Tình Thủy từ trong miệng Minh Phong nói ra thì cặp mắt Đỗ
Thiên Lan đột nhiên thay đổi thành hoảng hốt . Làm sao... hắn làm sao
lại biết!
Minh Phong sờ cằm, tiếp tục nói, không chút để ý đến
sắc mặt tái nhợt của Đỗ Thiên Lan, bây giờ hắn thật hối hận vì sao mình
lại làm ra loại thuốc này, khiến quốc sư và Tiểu Nhược Nhược chịu nhiều
đau khổ như vậy, bây giờ lại nhìn thấy thuốc của mình bị người ta lợi
dụng "Hoàng đế quý quốc hôn mê bất tỉnh, có thể là do ý chí chống chọi
với thuốc, nếu như ta đoán không sai, trí nhớ của hắn sẽ khôi phục tám
chín phần mười khi tỉnh lại."
Hắn nói còn chưa nói hết, liền nghe thấy giọng nói Viêm Huyên lo lắng
"Hoàng hậu, hoàng hậu, ngươi làm sao vậy?"
Minh Phong cúi đầu nhìn, Đỗ Thiên Lan nhắm chặt lại hai tròng mắt, ôm bụng của mình, giữa hai chân chậm rãi chảy ra dòng máu đỏ.