"Ôm nàng lên giường." Minh Phong lạnh mặt, trực tiếp ra lệnh.
Viêm Huyên vừa nghe, lập tức theo lời của hắn mà làm.
Bận rộn một hồi, Minh Phong đứng lên, sắc mặt cực kỳ không tốt, hơn nữa lại chạy vội đến đây, lúc này hắng giống như một lá phong dính đầy sương
gió.
"Sư huynh, hoàng thượng và nương nương không sao chứ?" Viêm
Huyên nhìn người nằm trên giường, quả thật không biết dùng từ gì để biểu đạt tâm tư mình lúc này. Nhan quốc cũng nhiều tai nạn thật. Ngay cả
tình cảm giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu, lại là dùng dược vật khống
chế, tuy rằng là như thế, nhưng hắn lại không lo lắng hoàng thượng sẽ
làm chuyện gì quá đáng với với hoàng hậu, có lẽ hoàng hậu là dùng kế để
khiến hoàng thượng yêu nàng, nhưng không thể phủ nhận, hoàng hậu nương
nương ngây thơ tinh khiết như ánh nắng mặt trời, rót vào sâu trong nội
tâm hoàng thượng.
Nàng là một cô gái tốt, mà bây giờ nàng còn mang dòng máu của hoàng thượng.
Yêu là một chữ, nhưng sống lâu với nhau, thì sẽ có thói quen, cũng sẽ khắc
vào thật sâu đáy lòng, hắn tin, hoàng thượng đối với hoàng hậu, chắc
chắn lâu ngày sinh tình, mà hoàng hậu đối với hoàng thượng luôn thủy
chung. Ai cũng không đành lòng trách cứ. Còn nữa..., ai cũng không thể
khẳng định hoàng thượng có yêu ai khác! Dù sao hoàng thượng không phải
là một người bạc tình, tình cảm của hoàng thượng với hoàng hậu, có lẽ
cũng là thật lòng mà.
"Có ta ở đây, ngươi nghĩ nàng ta sẽ có việc sao?" Minh Phong liếc hắn một cái.
Hắn hít một hơi, trái tim ơi, rốt cuộc mày cũng hết lo lắng. Cũng may, cuối cùng không sao.
"Sư đệ, ngươi đang nghĩ tình cảm giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu các người có tồn tại thật hay không à?" Minh Phong tựa vào trên tường, nhíu mày
nhìn Viêm Huyên.
"Sư huynh đúng là hiểu ta." Viêm Huyên mở cây quạt ra, một bộ phong lưu tiêu sái.
"Ngươi nghĩ là có à?" Minh Phong lành lạnh mở miệng, không biết lòng tin của
sư đệ là từ đâu mà tới. Thuốc là do hắn chế, hắn có thể không biết sao?
"Sư huynh, cho dù ban đầu hoàng hậu dùng Vong Tình Thủy khống chế hoàng
thượng, nhưng cũng vì một yêu chữ, nàng có lỗi gì đâu, cho tới nay, đều
là hoàng hậu nương lương yên lặng ở bên cạnh hoàng thượng. Sư huynh biết hoàng hậu nương nương thật lòng thích hoàng thượng, mà hoàng thượng đối với hoàng hậu nương nương cũng thế, cho dù là dược vật, nhưng cũng là
thật."
"Hừ. . . . . ." Minh Phong hừ lạnh "Làm nhiều chuyện xấu
xa như vậy mà ngươi vẫn bênh vực nàng sao? Nếu như trong lòng hoàng
thượng các ngươi thật sự có yêu một cô gái sâu sắc, như vậy, chuyện
hoàng hậu làm, cũng đủ để gã ghi hận nàng cả đời."
"Sư huynh, ý của ngươi là. . . . . ." Viêm Huyên để quạt xuống.
"Đúng vậy, vong tình thủy có nghĩa là quên đi tình yêu, bây giờ ngài như vậy, e là đã nhớ lại chuyện trước kia, yêu sâu đậm bao nhiêu, thì phản ứng
nghiêm trọng đến bấy nhiêu, có thể thấy được trong sinh mệnh của hắn,
thật sự từng có một cô gái mà hắn yêu bằng sinh mạng. Một khi hắn khôi
phục trí nhớ, ngươi nói, nam tử như vậy, sẽ xảy ra biến hóa thế nào."
"Sư huynh, có thật không?" Viêm Huyên lúc này không thể không tin tưởng lời Minh Phong. Sư huynh có y thuật tuyệt đỉnh, nhất định không gạt hắn.
Hoàng thượng gần đây hay mất hồn, hay ác mộng.
Minh Phong cười nhẹ "Sư đệ, ngươi quên chuyện Thanh Hàn quốc sư trúng Vong Tình Thủy sao?"
Sau đó hắn đi tới chậm đi tới trước sập, nam tử phía trên ngủ mê man, cũng
là nam tử tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan hoàn mỹ, hắn đầu hơi lắc, tiếp tục nói "Hắn quên mất người mình yêu, nhưng mà quốc sư của ta cũng quên, hắn lựa chọn yêu, mà quốc sư nhà ta lựa chọn không yêu. Đây chính là sự khác nhau. Sau khi quốc sư thanh tĩnh, dáng vẻ thống khổ thế nào
thì ngươi cũng thấy được, hôm nay, hắn cũng trúng Vong Tình Thủy, như
vậy, chờ hắn tỉnh lại, biết tất cả chỉ là giả dối, thì hắn sẽ xử sự thế
nào. Về trách nhiệm, hắn không thể bỏ Đỗ Thiên Lan cùng với đứa con
trong bụng nàng. Nhưng ai có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ ."
Hắn lắc đầu một cái, sau đó nhìn y phục của mình.
"Sư đệ, Nhan quốc các ngươi thật sự biết cách đãi khách."
Hắn nói xong, hướng về phía Viêm Huyên, chỉ vào y phục trên người mình, "Sư đệ, bây giờ sư huynh muốn tắm, yêu cầu này ngươi không cấm chứ?."
Viêm Huyên than dài. Nhìn hoàng hậu trên giường, lắc đầu.
"Đi thôi, Sư đệ, ta đã cho hắn ăn thuốc rồi, không lâu sẽ tự tỉnh lại."