Viêm Huyên nhẹ nhõm, hắn ngừng một bước, nhìn về phía Minh Phong “Sư huynh,
hoàng thượng đâu giống khôi phục trí nhớ, ngươi nhìn lầm rồi.”
Minh Phong cũng dừng lại, áo hồng theo gió lắc nhẹ, có mấy phần im lặng. Hắn lắc đầu một cái, nhìn về nơi xa “Ngươi sai rồi, hắn đã khôi phục trí
nhớ.”
“Ngươi nói cái gì?” Viêm Huyên kêu lên một tiếng, nhìn
chung quanh, thấy không có người, mới lại nói “Sư huynh, ngươi đừng đùa
sư đệ nữa, hoàng thượng như vậy chẳng khác gì lúc thường cả, ta nhìn
thấy rằng hắn chưa khôi phục trí nhớ, không phải ngươi nói là hắn có cô
gái yêu bằng sinh mạng à, nếu quả thật khôi phục trí nhớ, tại sao có thể bình thường như vậy.”
Cũng bởi vì như vậy, nên mới đáng sợ, Minh Phong nheo lại cặp mắt, nhìn vẻ mặt hoài nghi của Viêm Huyên, tiểu tử
này lại dám hoài nghi y thuật của hắn. Đây là một sự ô nhục đối với hắn.
“Tin hay không thì tùy.” Hắn ném xuống một câu, bỏ đi, không cần cùng hắn giải thích nhiều như vậy, thật lãng phí nước miếng.
“A, sư huynh, ngươi đừng tức giận mà, sư đệ sai rồi.” Viêm Huyên vừa thấy,
vội vàng chạy lên trước, sư huynh mà tức giận, thì hắn thảm rồi.
Chẳng qua, cũng không thể trách hắn được, không phải hoàng thượng vẫn như
thường sao, nếu như nói là đã khôi phục, thì sao hoàng thượng sẽ biểu
hiện bình thản như thế.
“Sư đệ. . . . . .” Minh Phong dừng bước,
xoay người lại, thanh âm vô cùng sâu xa “Hắn đúng là đã khôi phục trí
nhớ, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, e là chỉ có hắn mới biết, vị hoàng đế này của các ngươi tuyệt đối không đơn giản, ngươi
phải cẩn thận.” Hắn cứ có cảm giác ánh mắt vị hoàng đế này nhìn hắn
giống như đang tính toán gì đó. Làm lòng hắn cực kỳ bất an. Nếu như có
thể, hắn muốn lập tức rời đi, nhưng vị hoàng thượng kia đã nói mình phải lưu lại, nghĩ đến chỗ này, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Viêm Huyên. Mà
Viêm Huyên bị ánh mắt như muốn ăn thịt người kia làm sợ hãi.
Tính tình của Hoàng thượng hắn rất hiểu, nhưng y thuật của sư huynh hắn cũng hiểu, hoàng thượng đúng là đã khôi phục trí nhớ, nhưng biểu hiện quá
mức bình thường, bình thường mà có chút không bình thường, nếu như hoàng thượng từng yêu một cô gái bằng cả sinh mạng, như vậy hắn bây phải vội
vàng tìm nàng mới đúng, nến tình cảm hắn đối với hoàng hậu đã xâm nhập
đáy lòng, thì cô gái kia đã không quan trọng bằng hoàng hậu.
“Sư
huynh, có phải vong tình thủy sẽ làm người ta quên người mình yêu, ngược lại yêu người đầu tiên nhìn thấy không?” Hắn hỏi, giọng lộ vẻ cực kì
nghiêm nghị.
Minh Phong nhẹ nhếch môi, mở miệng, “Thật ra thì
vong tình thủy chỉ kiến hắn quên một thời gian, một ngày nào đó sẽ nhớ
lại tất cả, nếu lúc ấy bên trong thuốc có máu người kia, e là vĩnh viễn
không thể nhớ lại, nhưng đáng tiếc, chén thuốc kia không có máu, cho
nên, thời gian này hắn gặp phải ác mộng, thật ra đó là trí nhớ lúc ban
đầu, chỉ cần thêm máu là được, nhưng hắn đã nhớ lại rồi, trên thế gian
này luôn có những chuyện làm người ta không nghĩ tới, ví như Thanh Hàn
quốc sư, hắn uống vong tình thủy, chẳng những có dược hiệu của ngũ sắc
hồn la hoa, còn có máu của Tiểu Nhược Nhược, vì hắn quá yêu Tiểu Nhược
Nhược, nên khi quên nàng, thì quên cách yêu, hắn quên cô gái hắn yêu,
nhưng cũng không yêu người nhìn thấy đầu tiên. Cho đến ngày đó, hắn tận
mắt thấy Tiểu Nhược Nhược chết đi, tình yêu sâu đậm làm hắn nhớ lại tất
cả, cũng là một ngày đó, hắn tóc đen thành tóc trắng.”