Mặc dù đã sớm nghe
nói qua chuyện này, nhưng do Minh Phong tự miệng nói ra, vẫn khiến Viêm
Huyên sửng sốt, tình nặng bao nhiêu, yêu sâu bao nhiêu, mới có thể nhớ
lại tất cả, nhưng tình huống như vậy nhất định người thường không chịu
được. Thanh hàn quốc sư thì như vậy, hoàng thượng, ngươi có thể cũng thế hay không?
Hắn không biết, thật sự không biết.
"Đi thôi,
dù sao về sau sẽ biết ." Minh Phong xoay người lại, nhìn hoàng cung.
Cung điện to lớn mà uy nghiêm, đúng là một cái lồng giam rất tốt, khắp
nơi đều lộ ra nguy hiểm, và âm mưu, người trong đây, cũng giống như
hoàng cung này, sâu không lường được.
Đêm đến, gió lạnh, vì Nhan
quốc bởi vừa qua khỏi đại chiến, cho nên trong hoàng cung tương đối im
lặng, mấy thái giám cung nữ đi vào Khâm Lan cung, các loại cái ăn bị lấy ra không ngừng, một lát đã đầy một bàn, tất nhiên là Lôi Liệt ngồi
chính giữa, hai bên là Viêm Huyên và Minh Phong.
Lôi Liệt sai thái giám đứng bên cạnh rót một ly rượu, bưng ly rượu lên: "Ly này kính hai vị."
Viêm Huyên cùng Minh Phong cũng cầm ly rượu lên, đáp lễ hắn."Tạ hoàng thượng."
Rượu vào miệng, một cỗ mùi thơm ngát. "Quả là rượu ngon." Minh Phong than nhẹ một tiếng.
"Minh Phong công tử, không biết quốc sư và phu nhân quốc sư quý quốc có khỏe
không?" Lôi Liệt không biến sắc, mỉm cười, nhẹ uống ly rượu. Lời nói như vô ý.
Minh Phong nhẹ ngẩng đầu, cười nói "Cám ơn hoàng thượng,
tất cả đều mạnh khỏe." Bọn họ không khỏe được sao? Mỗi ngày nhìn bọn họ
ân ái, hắn muốn ghen tỵ đến chết rồi.
"Ừ. . . . . ." Lôi Liệt gật đầu, con ngươi khẽ xoẹt qua một tia u ám. "Nghe Viêm Huyên nói, phu
nhân quốc sư là người đọc tâm. Trẫm biết Thanh Hàn quốc sư nổi tiếng
thiên hạ, phu nhân quốc sư nhất định sẽ không bình thường."
Minh
Phong để ly rượu trong tay xuống, tỉ mỉ nói: "Phu nhân quốc sư có dị bẩm trời sinh, chỉ đọc tâm người được khi tiếp xúc lên thân thể mới thấy
được lòng người mà thôi." Dù sao điều này không phải bí mật gì, nói ra
cũng không sao. Quốc sư khác hẳn người thường, mà phu nhân của hắn cũng
có dị năng, dân chúng sẽ tiếp nhận vui vẻ.
"A, thì ra là vậy." Hắn lay nhẹ ly rượu trong tay, đôi con ngươi lóe lên ánh sáng.
"Hoàng hậu giá lâm." Một tiếng thông báo, khiến Lôi Liệt để ly rượu trong tay
xuống, đứng dậy, Đỗ Thiên Lan được hai cung nữ nâng đỡ đến gần Khâm Lan
cung, thân thể của nàng vẫn gầy yếu mềm nhẹ như cũ, chỉ có cái bụng hơi
to, nhìn kĩ sẽ biết nàng đã bầu bốn tháng.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng muốn hành lễ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng có chút rối loạn,
như hốt hoảng. Lôi Liệt một tay vịn hông nàng, để nàng tựa vào trên
người hắn.
"Sao ngươi lại tới đây, ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt
mới đúng?" Giọng nói hắn vô cùng ôn nhu, không khác bình thường, thuận
tay sờ sờ bụng nàng, "Có phải hoàng nhi không ngoan hay không?"
Đỗ Thiên Lan thở nhẹ, hình như nàng suy nghĩ quá nhiều. Cầm tay hắn đặt ở trên bụng mình, nhẹ nhàng nói: "Lôi ca, ta không sao."
Khi tay nàng chạm vào, thì tay Lôi Liệt hơi đơ, nhưng nàng lại không cảm nhận được.
Viêm Huyên và Minh Phong nhìn nhau, buông lỏng.
Xem ra hoàng thượng vẫn như trước kia, cho dù hắn nhớ lại chuyện trước kia
chưa thì hắn vẫn vậy, có ngôi vị hoàng đế, có hoàng hậu, còn có hoàng tử tương lai, có lẽ hắn đã buông tay vơi quá khứ, quý trọng người trước
mắt.
Nhưng Minh Phong vẫn lo lắng, bởi vì vị hoàng đế này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh mới nguy hiểm.
Bữa cơm này, mặc dù là cung yến, nhưng không có quân thần lễ nghĩa, không có thân phận, chỉ có bằng hữu, vợ chồng.
Đỗ Thiên Lan nở nụ cười như hoa, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hoàng
thượng, mà Lôi Liệt cũng rất chú ý đến nàng. Tầm mắt hai người luôn dễ
dàng đụng nhau, một người là tình yêu tràn đầy, một người là hoàn
toàn sủng ái.