Lôi ca rốt cuộc cũng
tỉnh lại, lòng nàng cũng đỡ loạn, nàng muốn gặp hắn, nhưng không dám đối mặt, cho đến khi nàng rốt cuộc không thể nhịn được, đi gặp hắn, kết
quả, ngoài dự liệu, hắn vẫn yêu nàng như trước.
Lúc này, nam tử đang chìm trong giấc ngủ, nàng đưa tay lau nhẹ mắt nước, khẽ gọi một tiếng.
"Lôi ca, tỉnh dậy đi, ngủ như vậy sẽ bị cảm đấy." Nói xong, nàng nhìn thấy
lông mi của Lôi Liệt hơi động đậy. Cầm lấy một áo khoác, khoác lên người hắn.
Trên người bỗng nặng lên, Lôi Liệt mở hai mắt ra, đáy mắt
có chút không vui, thấy người tới thì hơi trầm xuống một chút. Đứng lên, y phục trên người rơi trên đất, Đỗ Thiên Lan nhìn cái áo trên đất, đáy
mắt thoáng qua vẻ bi thương, Lôi Liệt cúi người xuống, nhặt lên, sau đó
khẽ ôm nàng.
"Sao ngươi còn chưa nghỉ ngơi, đã trễ rồi mà." Trong giọng nói có quan tâm như ngày trước, lại ít đi mấy phần nhiệt tình, Đỗ Thiên Lan đưa tay vòng lấy hông hắn, thân thể của hắn cứng đờ, không
chút dấu vết kéo tay nàng ra, thuận tay ghé gần người nàng "Đi ngủ đi,
gần đây ngươi đã vất vả vì ta rồi, nghe thái y nói, thân thể của ngươi
không tốt, phải nghỉ ngơi mới đúng."
Đỗ Thiên Lan muốn nói cái
gì, cuối cùng lựa chọn không mở miệng, chuyện ngày ấy thiếu chút nữa
nàng xảy thai, không thể nói cho hắn biết, một phần là làm hắn đỡ lo
lắng, một phần nàng cũng là chột dạ, chuyện hắn trúng Vong Tình Thủy
tuyệt đối không thể cho hắn biết.
"Dạ." Nàng im lặng gật đầu, quả thật, nàng vì đứa con, cũng muốn nghỉ ngơi, may mắn là mọi chuyện đã qua. Hắn vẫn thương nàng.
"Người tới." Lôi Liệt hô một tiếng, cửa cung lập tức xuất hiện hai cung nữ: "Đưa hoàng hậu trở về Phượng Nghi cung."
Dứt lời. Đỗ Thiên Lan kéo tay Lôi Liệt, vội vàng hỏi: "Lôi ca, sao ta phải
về Phượng Nghi cung, chúng ta không phải luôn ở cùng nhau sao?"
Lôi Liệt nhìn cái bụng tròn vo của nàng, hai tròng mắt u ám. Tiếng thở dài ở trên môi. Thoáng qua rồi biến mất. Trấn an nàng nói: "Thiên Lan, ta có
bệnh trong người, bây giờ ngươi lại có bầu, chờ ta khỏe lại thì ngươi
tới. Được không?" Hắn khẽ vuốt tóc nàng. Ánh mắt lại xuyên qua nàng nhìn về phía khác.
"Vâng." Nghe nói như vậy, Đỗ Thiên Lan mỉm cười, đi theo hai cung nữ, rời đi.
Sau khi nàng đi, trong nháy mắt mặt của Lôi Liệt âm trầm xuống, con mắt sắc cũng băng hàn lại. Hắn ngồi xuống, trầm giọng nói:
"Đi vào."
Nói xong, một bóng dáng đen thùi như quỷ mỵ, nhảy vào.
Chắp tay, hành lễ, nhưng không nói lời nào.
"Tra được chưa?"
Hắc y nhân lấy ra tờ giấy từ trong ngực, để tới trước mặt hắn, Lôi Liệt
tiếp nhận và xem xét, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hai tròng mắt cũng sinh ra một ngọn lửa.
Tờ giấy trong tay thành mảnh vụn, rơi đầy đất.
"Ta muốn một người." Hắn đứng lên, thân thể cao lớn cực kì căng thẳng, tựa như đang đè nén cơn giận của mình.
Hắc y nhân gật đầu.
Lôi Liệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn, hai tròng mắt mang theo một sự âm tàn, làm hắc y nhân run rẩy.
"Ta muốn phu nhân quốc sư của Thiên Trạch hoàng triều."
Hắc y nhân nghe lệnh, gật đầu. Bất kể là ai, mệnh lệnh của chủ nhân mới là tất cả.
"Nhớ." Lôi Liệt từng chữ từng câu từ trong kẽ răng toát ra "Không cho phép tổn thương nàng, dù chỉ là một sợi tóc."
Hắc y nhân nghe xong, nhanh chóng rời đi, như một trận gió. Lôi Liệt khẽ nâng khóe miệng, vung mạnh tay lên ghê gỗ.
Đêm, thâm trầm, gió, tiêu điều xơ xác, cả hoàng cung Nhan quốc chỉ có tiếng gió thổi qua.