Trong Thiên Trạch, chuyện Minh Phong trở về đã là chuyện của 5 ngày trước,
vừa đến Thanh Trúc viên, hắn mới thả lỏng, tắm giặt sạch sẽ, quả thật
phủ quốc sư vẫn thoải mái nhất.
Sau đó, hắn thoải mái xuất hiện ở trước mặt Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ.
“Hoàng đế Nhan quốc không sao chứ?” giọng nói thoang thoảng như gió mang theo vài phần lạnh lùng.
“Không sao.” Minh Phong trả lời. Dừng một tiếng, mới nói thêm: “Hoàng đế đó uống phải vong tình thủy.”
Ba chữ vong tình thủy làm mặt Tiêu Thanh Hàn hơi cứng, nhưng lại phục hồi nhanh chóng .“Chuyện gì vậy?”
Minh Phong thở dài, quả thật khi quốc sư nghe đến chuyện vong tình thủy thì
sắc mặt thay đổi, chỉ tại loại dược này mà thiếu chút nữa là quốc sư mất đi người con gái mình yêu thương nhất, mà người đã cho quốc sư uống
loại dược này chính là hắn. Hắn áy náy muốn chết, nhưng quốc sư không để tâm chuyện này, vẫn đối xử với hắn như trước, Tiểu Nhược Nhược lại rộng lượng làm hắn xấu hổ.
“Minh Phong.” Tiêu Thanh Hàn thấy hắn hoảng thần, lên tiếng nhắc nhở.
Minh Phong nghe được thanh âm, không suy nghĩ nữa, đem toàn bộ mọi chuyện mà biết nói cho Tiêu Thanh Hàn, cũng đem sự biến hóa của hoàng đế nhan
quốc nói ra.
Tiêu Thanh Hàn bấm tay một hồi, buông tay xuống, trên mặt có chút khác thường. Sao lại vậy? Loại vận mệnh này thật khó hiểu.
Không có quá khứ, chỉ có tương lai.
Nhược của hắn cũng thuộc loại mệnh số này, không ngờ Lôi Liệt cũng thế. Lôi,
Lôi ca ca, có phải là một người không? Hắn thử lại lần nữa, nhưng không
thể tính ra.
“Quốc sư, có gì không đúng sao?” Minh Phong thấy
quốc sư khác thường, vội vàng hỏi, dù có việc gì thì quốc sư vẫn không
biểu hiện ra ngoài, nhưng bây giờ trên mặt có chút khẩn trương. Làm cho
hắn không thể không cảm thấy kỳ quái.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai ngôi sao sáng phía Đông, một lớn một nhỏ, ngôi sao
nhỏ kia lại cách gần như thế, ánh sáng cũng càng ngày càng mạnh. Giọng
hắn trầm xuống “Minh Phong, ngươi hãy bảo vệ Nhược cho thật tốt.”
“Quốc sư, có phải sắp xảy ra chuyện quan trọng phải không?” Minh Phong sửng
sốt, lần trước, khi quốc sư nói mình có kiếp nạn, cũng là loại vẻ mặt
này, lần này cũng vậy.
“Ừ.” Tiêu Thanh Hàn gật đầu, con ngươi
trong trẻo nhưng lạnh lùng “Bỗng dưng có một ngôi sao lạ xuất hiện gần
ngôi sao vận mệnh của ta, ta không tìm ra được nguyên nhân, nhưng ta cảm thấy nguy hiểm đang đến với Nhược, mà những ngày sắp tới, công việc
triều đình bận rộn, ta không thể ở bên cạnh nàng cả ngày, cho nên ngươi
hãy lưu tâm nhiều hơn. Lát nữa ta tiến cung, sẽ đem Nguyệt về. Có nó ở
đây, Nhược sẽ an toàn hơn một ít.”
“Quốc sư yên tâm, có ta ở đây, không ai xuống tay với Tiểu Nhược Nhược được đâu.” Trong mắt hắn xuất
hiện một chút ánh sáng, lời quốc sư tiên đoán chắc chắn không sai, vất
vả lắm Tiểu Nhược Nhược và quốc sư mới đến với nhau, số mệnh Vân Nguyệt, ông trời tác hợp cho, thử hỏi ai có thể ra tay với nàng, nếu thực sự có người dám xuống tay với quốc sư phu nhân của bọn họ, đừng mong rằng
Minh Phong hắn sẽ giơ cao đánh khẽ, gặp phải hắn, hắn sẽ cho bọn họ biết cái gì là đau khổ.
“Thanh Hàn.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy bóng dáng gầy nhỏ đi tới, đôi mắt Tiêu Thanh Hàn khẽ nhu hòa.
Vân Tâm Nhược nhìn 2 người một trắng một đỏ trước mắt, cười nhẹ, nàng đi
đến bên người Tiêu Thanh Hàn, lấy ra một khay thức ăn, bỏ mấy khối điểm
tâm lên bàn, màu vàng bóng, lập tức một trận mùi thơm ngát truyền đến,
làm Minh Phong nuốt nước miếng không ngừng.
“Thanh Hàn, đây là
bánh Phù dung do Trương gia gia làm, ta bưng tới cho chàng ăn .” Nói
xong nàng cầm một khối đặt ở khóe miệng Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn
cúi đầu cắn một ngụm, ruột bánh mềm mại, còn mang theo hương trúc.
“Bên trong có rượu thanh trúc.” Tiêu Thanh Hàn cười, nói.
“Đúng vậy.” ánh mắt Vân Tâm Nhược sáng ngời “Bên trong có cho một chút rượu thanh trúc, không ngờ hương vị lại ngon hơn nhiều.”