“Tiểu Nhược Nhược......” Minh Phong thật sự nhịn không được, ánh mắt không
rời khỏi cái khay trên bàn, hỏi:“Trương gia gia là ai, đầu bếp phủ quốc
sư họ Tôn, sao lại có họ Trương .”
“Ngươi nói Trương gia gia ư?”
Vân Tâm Nhược cố ý cầm lấy một khối cho Tiêu Thanh Hàn ăn, buồn cười
nhìn gương mặt hận không thể nuốt tất cả của Minh Phong.“Hắn là ngự trù
mà Thanh Hàn đưa từ trong cung về, tài nghệ nấu nướng rất giỏi, nhất là
điểm tâm, mỗi loại đều là cực phẩm.”
Vân Tâm Nhược càng nói, Minh Phong lại càng khó chịu, Tiểu Nhược Nhược cố ý, biết hắn không có sức
chống cự với đồ ăn ngon, lại còn bắt nạt hắn như vậy. Ngự trù đó, không
ăn đã biết là ngon rồi mà.
Tiêu Thanh Hàn nhìn vẻ mặt cười yếu
ớt của nữ tử trước mặt, long mày dần dần giãn ra, Vân Tâm Nhược đưa khay tới chỗ Minh Phong “Cho ngươi, nếu không đủ, Trương gia gia ở phòng
bếp, ngươi có thể đi tìm hắn.”
Minh Phong tiếp lấy, đột nhiên lui về phía sau vài bước, sợ người khác đoạt mất, cười vang “Phu nhân tốt
quá đi!.” Nói xong, một tay hắn bê khay, một tay bốc điểm tâm ném vô
miệng, trời ạ, ăn ngon thật, ăn ngon đến nổi hắn muôn nuốt luôn lưỡi của mình.
“Nhược......” Tiêu Thanh Hàn thuận tay ôm lấy thân mình
gầy yếu kia, không biết nguy hiểm sẽ xảy ra lúc nào nên hắn cực kì lo
lắng.
“Làm sao vậy, Thanh Hàn , chàng có tâm sự gì sao?” Vân Tâm
Nhược ôm thắt lưng hắn, trên người hắn có một mùi hương rất dễ chịu,
nhưng nàng không biết được tâm tư của hắn, đôi lúc nàng cũng nghi ngờ về thuật đọc tâm của mình, bây giờ có Thanh Hàn ở đây, nàng không sợ vì
dị năng này mà làm người khác ganh tỵ, ghét bỏ, và cả sợ hãi, tuy nàng
ít khi xuất môn, nhưng những người gặp nàng đều đối xử với nàng rất tốt, nàng thật sự hạnh phúc, được gả cho Thanh Hàn, được tình yêu của hắn.
đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời nàng.
“Không có việc gì
đâu, đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Thanh Hàn nhẹ vỗ về mái tóc dài óng ả, xúc
cảm trên tay làm hắn yêu thích không buông. “Lát nữa ta tiến cung, lúc
về sẽ dẫn Nguyệt theo.”
“Nguyệt......” Vân Tâm Nhược than nhẹ một tiếng, gối đầu lên vai hắn “Nguyệt được hoàng huynh mang đi, sao đột
nhiên mang về. Hoàng huynh không thích nó à?”
“Không, huynh ấy rất thích, ta chỉ sợ nàng nhớ nó.” Tiêu Thanh Hàn nhìn nàng, cười yếu ớt.
Vân Tâm Nhược nhắm mắt lại, dựa vào hắn:“Cũng phải, ta nhớ nó.” nhưng nàng
lại ôm cổ hắn,“Nói như vậy thì hoàng huynh rất thích động vật phải
không?”
Tiêu Thanh Hàn nghe thế, mỉm cười, mặt hai người cách
nhau rất gần, hắn cúi xuống, chạm lên trán nàng,“Nàng nói đúng, từ nhỏ
hoàng huynh theo tiểu liền đã thích động vật. nhưng huynh ấy là Hoàng
Thượng, có chỗ bất đắc dĩ.” Ánh mắt hắn hơi trâm, một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tuấn tú của hắn, mang theo hơi thở ấm áp, làm hắn bình tĩnh hơn.
Hắn và hoàng huynh kém nhau gần 4 tuổi, từ nhỏ,
phụ hoàng mẫu hậu đưa hắn cho một cung nữ nuôi nấng, khi đó, người hắn
gặp nhiều nhất trừ vú nuôi ra thì chính là hoàng huynh, lúc ấy hoàng
huynh cũng chỉ là một đứa bé 4 tuổi, lại luôn thích ôm lấy hắn.