“Tiểu Nhược,thực xin lỗi,thực xin lỗi,…”.Hắn tiến lên phía trước,thì thào tự
nói đồng thời ôm chặt lấy nàng,thân thể hắn đang không ngừng run run,chỉ sợ buông lỏng tay nàng liền biến mất trước mặt hắn,hắn thật sự không có cách nào chấp nhận lại mất đi nàng lần nữa.
Vân Tâm Nhược
không giãy dụa cũng không đáp lại,con ngươi trong suốt thấy đáy,ảnh
ngược trong mắt hiện ra hình ảnh một nam tử đang đau đớn kịch liệt,nàng
xem hắn biểu tình thống khổ,nghe hắn tự nói,hạ mí mắt,tâm vì hắn đau.
Cũng đã rõ ràng,nàng đối với hắn đã muốn không có yêu,lòng của nàng hiện tại tràn đầy đều là nam tử khác,đó là trượng phu của nàng,mạt bóng trắng
kia dường như đã trở thành một loại tôn giáo chiếm cứ cả người nàng,rốt
cuộc không thể dung nạp ai khác.
Nàng biết rõ chính
mình yêu ai,hết thảy chuyện trước kia,đối với nàng mà nói,đều đã trở
thành quá khứ. Mà hắn,Lôi ca ca của nàng,nàng chưa bao giờ quên hắn,bởi
vì đó là một phần trí nhớ của nàng,trí nhớ chân thật nàng từng trải
qua,nhưng là,nàng bây giờ đã không còn thương hắn,cho nên còn tiếc nuối
cái gì đâu?
Tất cả đã không còn ý nghĩa,xin lỗi thì có ích
gì sao,là hắn quên nàng,đi yêu thương người khác,nếu nói như vậy,có phải bây giờ nàng nên đi xin lỗi hắn hay không,hết thảy đều đã qua đi a!Bọn
họ đã sớm bỏ lỡ,có lẽ bắt đầu từ vụ nổ mạnh kia thì đã sớm bỏ lỡ rồi.
“Lôi ca ca…”.Nàng thở dài một cái,gọi tên hắn,thanh âm quen thuộc,khiến cho
hắn như được sống lại một lần,thân đều run run,Tiểu Nhược của hắn,vẫn
nhận thức hắn,còn gọi tên hắn,nàng dùng tay vỗ nhẹ gương mặt anh tuấn
của hắn,trong đôi mắt không còn thâm tình,chỉ còn lại sự thương tiếc,còn có sự bất ngờ khi gặp lại,giọng nói của nàng hết sức ôn nhu, “Lôi ca
ca, huynh khỏe không?”.
Một câu Lôi ca ca ngươi khỏe không ?Làm cho lòng hắn co rút lại,tâm lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
“Loảng xoảng” Bất chợt xuất hiện thanh của đồ vật rơi vỡ,làm cho bọn cùng lúc
quay đầu nhìn về nơi thanh âm phát ra,một người phụ nữ đang mang thai vẻ mặt tái nhợt,nước mắt tràn mi,cơ thể lung lay như sắp đổ khiến người ta không đành lòng.
“Các ngươi…”Nàng vô ý thức mở miệng,không biết mình đang nói cái gì?Lòng như đang bị nghiền nát,đau khiến nàng
khóc không thành tiếng,Lôi ca của nàng,thế nhưng đang ôm một nữ nhân
khác,thế nhưng dùng cái loại ánh mắt chỉ khi nhìn nàng để nhìn nữ nhân
khác.
Vân Tâm Nhược đứng thẳng lại,nhìn nữ tử đứng đằng
trước,nhìn đến vùng bụng hơi nhô lên của nàng,hơi hơi thở dài.Đỗ Thiên
Lan,không thể tưởng tượng được còn có thể gặp lại,chính là Lôi ca ca,vì
sao ngươi muốn nhớ lại đâu?Cuộc sống bây giờ không tốt hay sao?
Lôi Liệt nghiêm mặt nhìn đang lung lay sắp ngã Đỗ Thiên Lan,chính là đáy
mắt hiện lên một tia phức tạp cùng bàn tay đang nắm chặt thành quyền lại tiết lộ nỗi lòng không yên của hắn.Vân Tâm Nhược xem ở trong mắt,trong
lòng hiểu rõ vài phần,Lôi ca ca,ngươi rõ ràng cũng yêu nàng,vì sao lại
muốn làm tổn thương lòng nàng đâu?
Lòng của phụ nữ thực sự
rất yếu ớt,đã tổn thương một lần,liền khó có thể bù đắp lại,nguyên nhân
vì nàng đã trải qua,cho nên nàng mới càng hiểu rõ.
“Lôi ca
ca, huynh không đi đỡ nàng sao?”Vân Tâm Nhược nói xong,muốn xoay người
rời đi,nhường lại không gian riêng cho bọn họ.
Lôi Liệt giơ tay giữ chặt tay Vân Tâm Nhược lại,sau đó giống như bị điện giật lại
buông ra,hắn sao có thể quên,dị năng của nàng đâu?Đôi mắt Vân Tâm Nhược
thanh u trầm tĩnh,nhợt nhạt hiện lên một chút đau lòng,vì hắn giãy
giụa,vì hắn thống khổ,có lẽ hắn yêu nàng,nhưng là hắn cũng đồng dạng yêu Đỗ Thiên Lan.
Tình yêu của hắn đối với hai nữ nhân khiến
hắn khó có thể quyết định.Huống chi,nữ nhân kia còn đang mang trong mình đứa nhỏ của hắn,cho nên trong lòng hắn đang phân vân,đang đấu
tranh,đang đau đớn.
Trên tay trống trơn không còn sự ấm
áp,Lôi Liệt cắn răng,đi đến bên người Đỗ Thiên Lan,làm cho nàng tựa vào
cơ thể mình.Thân thể của hắn không ngừng run run,tay cứng lại,hết nắm
chặt lại buông,cuối cùng vẫn đem nàng ôm chặt,bụng của nàng kề sát vào
thân thể hắn,thân thể hắn chấn động,đó là đứa nhỏ của hắn.