Khi hắn thanh tỉnh,nhớ lại Tiểu Nhược,hắn thống khổ,hắn thẹn với Tiểu
Nhược,nhưng mà đối với Thiên Lan,hắn cũng đồng dạng không thể vứt bỏ
được,hắn hiện tại cũng không biết mình có yêu thương nàng hay không.Đối
với nàng,hắn không biết phải đối xử như thế nào,huống chi hiện tại nàng
đã có cốt nhục của hắn.
Hai nữ nhân hắn đồng dạng đều
yêu,hắn đứng giữa hai nữ nhân phân vân không quyết,chính là,đối với Tiểu Nhược,tình yêu khắc sâu vào tận linh hồn kia khiến cho hắn càng không
thể bỏ qua.Hắn có lẽ cũng yêu Thiên Lan,chính là,hết thảy đều phát sinh
quá nhanh,nhanh đến nỗi hắn cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Kể từ sau khi thanh tỉnh,tình cảm của hắn với nàng phức tạp khó dò,hắn
tham luyến tình cảm như sinh mệnh với Tiểu Nhược.Nhưng là trong cuộc
sống khi mất trí nhớ,hắn lại yêu nàng,chính hắn lại không thể tượng
tưởng được,tất cả chỉ là một hồi âm mưu,một ly vong tình thủy,làm cho
hắn quên hết chuyện cũ trước đây,làm cho hắn yêu nữ tử đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác phẫn hận khi
nhìn thấy tờ giấy viết tất cả sự thật kia,hắn thế nhưng lại bị một nữ
nhân tính kế,đúng,bắt đầu từ đó,hắn đối với nàng,liền không thể tha
thứ,chính là hắn thật sự bởi tác dụng của thuốc mới yêu nàng nàng sao?
Có lẽ lúc ban đầu là như vậy,nhưng mà,sau này,hắn có lẽ đã thật sự yêu
thương nàng.Nhưng là,sự thật này lại làm cho hắn không thể chấp
nhận,không thể chấp nhận tất cả,bởi vì mất đi Tiểu Nhược,mất đi nữ tử
hắn yêu như sinh mệnh.
“Lôi ca,các ngươi,vì sao đối xử với
ta như vậy?”Đỗ Thiên Lan nằm ở trong lòng hắn,khóc đứt gan đứt ruột,nàng không thể tin,không thể chấp nhận a!Vì cái gì hắn lại ôm nữ nhân
khác,chẳng lẽ hắn không còn yêu nàng sao?
Vì sao lại đối xử với nàng như vậy,như vậy nàng phải đối xử với chính mình như thế
nào?Lôi Liệt mím môi,nhìn nàng với ánh mắt ngoan tuyệt chưa bao giờ có
“Vì cái gì,ngươi hỏi ta vì cái gì? Ngươi vì cái bắt ta uống vong tình
thủy,vì cái gì muốn cho ta quên nàng.Ngươi có biết nàng là ai
không?Ngươi có biết ta yêu nàng nhiều đến thế nào không?”
Yêu nàng,yêu nàng…Tâm Đỗ Thiên Lan kịch liệt chấn động,hắn đã biết,hắn
đã biết hết,trong không ngừng vang lên câu kia “yêu nàng” của hắn,nhưng
là,nàng thì sao?Tình yêu của hắn đối với nàng thì sao?Bụng của nàng đột
nhiên đau đớn kịch liệt,một dòng chất lỏng ấm áp theo đùi nàng chảy
xuống,nàng dùng sức cầm thật mạnh cánh tay hắn,làm cho hắn đều cảm giác
được đau đớn.
Bối rối nhìn nữ tử trong lòng “Thiên
Lan,Thiên Lan,ngươi làm sao vậy?”.Hắn ôm nàng,thấy máu chảy giữa hai
chân nàng,trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng.
“Đứa
nhỏ…Lôi ca,cứu cứu đứa nhỏ”.Đỗ Thiên Lan đau đến nỗi ứa ra mồ hôi
lạnh,thân thể thống thống khổ run rẩy,đứa nhỏ,cầu ngươi không cần bỏ rơi mẫu hậu.Không cần rời đi,nàng bắt lấy tay Lôi Liệt,giống như đang bắt
lấy một cây cỏ cứu mạng,không muốn buông tay.
Lôi Liệt điên cuồng hét lên, “Thái y,Thái y”.Sau đó vội vàng ôm lấy Đỗ Thiên Lan đặt ở trên long tháp trong nội thất,Vân Tâm Nhược nghe được tiếng hô sợ hãi
của Lôi Liệt,tâm vừa động xoay người liền nhìn đến Lôi Liệt đang ôm Đỗ
Thiên Lan váy thấm đầy máu đi vào.Một đám người đi sát phía sau,trong
hoàn cảnh rối ren này,hắn vẫn nắm tay Đỗ Thiên Lan,sắc mặt cực kì tái
nhợt.
Rút ngân châm ra,Thái y lau trên trán mồ hôi lạnh,quỳ trên mặt đất ,nói: “thỉnh Hoàng Thượng yên tâm,nhờ ân đức của hoàng
thượng,tiểu hoàng tử bình yên vô sự.Chỉ cần về sau Hoàng hậu nương cố
giữ cảm xúc ổn định,đừng quá xúc động,hoàng tử nhất định sẽ không có
việc gì”.Nói đến việc này,hắn nhìn về phía Hoàng thượng đang trong mắt
chỉ có Hoàng hậu,kỳ thật có chuyện hắn còn chưa nói ra.Đây là lần thứ
hai Hoàng hậu ra máu,nếu còn óc lần tiếp theo,chỉ sợ hoàng tử sẽ gặp
nguy hiểm.
Bất quá,xem tình hình hiện tại,Hoàng thượng cũng sẽ không nghe vào tai,bọn họ đành phải tập hợp các Thái y trong Thái y
viện lại thương lượng một chút,bằng không,nếu hoàng tử thực sự xảy ra
chuyện gì,tính mạng của bọn họ cũng đều phải chôn cùng.
Cho đến khi nghe nói không có việc gì,Đỗ Thiên Lan mới an tâm nhắm mắt
lại,hoàn hảo đứa nhỏ của nàng không có việc gì,mà tay nàng lại thủy
chung chưa từng buông tay Lôi Liệt,nhưng tay đang nắm chặt của Lôi Liệt
lại chầm chậm buông ra.