“Trở về, không
cần nghĩ tới” Lôi Liệt cười lạnh, nắm chặt tay lại, tâm như bị xé ra một lần nữa, nàng tại sao lại không hiểu được lòng của hắn, hắn chỉ là muốn giữ nàng lại, muốn yêu thương nàng thật tốt mà thôi.
“Người đâu”.Hắn quay ra cửa gọi,ngay lập xuất hiện vài tên thị vệ , ”Canh
chừng kĩ Nhược phi nương nương của trẫm, nếu nàng ngoài ý muốn xảy ra
việc gì, các ngươi cứ chờ bị tru di cửu tộc đi”.
Vân Tâm
Nhược hơi hơi thở dài, xung quanh lan tỏa một luồng không khí bi thương, Lôi ca ca, thật sự muốn như thế sao? Nàng xoay người tiến vào trong nội thất, chính là khi bước đến nhìn thấy Đỗ Thiên Lan đang nằm trên tháp,
nói vậy mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nàng đều nhìn thấy.
Lôi Liệt cũng bước đến gần,ánh mắt vẫn dừng trên người Vân Tâm Nhược, hắn
đến gần Đỗ Thiên Lan, ôm cả người nàng vào lòng, ôm ấp quen thuộc của
nam tử, làm cho nàng không khỏi vùi đầu vào ngực hắn, thậm chí nàng có
thể nghe rõ từng tiếng trái tim hắn đang đập trong lồng ngực.
“Lôi ca, huynh sẽ không bỏ rơi Thiên Lan chứ, thiếp biết sai lầm rồi, không
nên cho chàng uống vong tình thủy, nhưng mà, thiếp thật sự yêu chàng a”.
Tình yêu của nàng hắn biết, quan trọng là không biết hắn còn có thể nhận lại điều đó không….
Lôi Liệt đi ra ngoài,cắn răng nhìn vân Tâm nhược đang đứng trước cửa sổ,gió thổi làn váy cùng ba ngàn tóc đen của nàng tung bay,rõ ràng cách rất
gần,lại khiến cho hắn cảm giác cách rất xa, hắn chịu đựng xúc động muốn
tiến lên ôm nàng vào lòng, ôm Đỗ Thiên Lan đang nằm trong lòng rời đi.
Cả Kiền Lâm cung rộng lớn, lúc này chỉ còn một mình nàng, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ của nàng.
Lôi Liệt ôm Đỗ Thiên Lan đi vào
tẩm cung của Hoàng hậu, Phượng Y cung, đem nàng đặt lên giường, sau đó
đứng dậy rời đi, lại bị nàng vươn tay bắt lấy.
“Lôi ca,
không cần đi”.Đáy mắt nàng bắt đầu ngưng tụ nước mắt, làm cho khuôn mặt
nhỏ nhắn càng trở nên đáng thương, cho dù là người ý chí sắt đá cũng
phải mềm lòng, nhưng mà Lôi Liệt hiện tại không còn là Lôi Liệt yêu nàng sâu vô cùng trước kia nữa. Hắn của hiện tại,trong mắt trong lòng chỉ
còn nữ tử mà hắn đã dùng cả sinh mệnh để yêu kia thôi,loại tình yêu
này,trở thành linh hồn, mãi mãi bất diệt.
Hắn dừng lại,quay đầu nhìn về phía nàng,trong ánh mắt có sự lạnh lẽo mà nàng chưa bao giờ gặp,còn có thất vọng,”Thiên Lan, ta hỏi ngươi một vấn đề”.
Hắn đột nhiên mở miệng,thanh âm như từ nơi xa xăm truyền đến,hiển nhiên thập phần trầm thấp vô lực.
“Ân”.Đỗ Thiên Lan gật đầu, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Lôi Liệt hít một hơi thật mạnh,”Ngày chúng ta ở Bách Hoa chương,nàng không
phải cố ý tiếp cận ngươi đúng hay không? Là ngươi chủ động thân cận
nàng, khi đó, ta hỏi nàng, nàng là lừa gạt ta đúng không?”
“Ân”.Đỗ Thiên Lan không nói chuyện,chỉ gật đầu một cái.Nàng không phản bác,cũng không có cách nào phản bác,
“Thiên lan, ngươi vì sao phải làm như vậy?”Hắn nhắm hai mắt lại,toàn thân cứng lại.Giống như chịu sự đang chịu một cái gì đó vô cùng đau đớn.
“Lôi ca, thực xin lỗi….”Nàng muốn cầm tay hắn,nhưng lại không dám động,nàng
sợ sẽ làm tổn thương đứa nhỏ của mình.Nước mắt nàng rơi trên tay
hắn,nóng rực làm cho hắn nhớ đến Tiểu Nhược ngày hôm đó nước mắt của
Tiểu Nhược cũng rơi trên tay hắn,mà khi đó tay hắn còn đặt trên cổ của
nàng,thiếu chút chút nữa bóp chết nàng.
“Người ngươi muốn nói xin lỗi, không phải ta ,là Tiểu Nhược”.Thanh âm đè nén thống khổ của Lôi Liệt vang lên.
“Thực xin lỗi Lôi ca….” Thiên Lan rơi lệ không ngừng,Lôi Liệt cường ngạnh rút tay về, người rời đi.
“Lôi ca, ngươi thật sự sẽ phong nàng thành phi sao?” Thanh âm khóc nức
nở của Đỗ Thiên Lan vang lên sau lưng hắn.Thân hình Lôi Liệt dừng một
chút “Đúng”. Hắn thanh âm như con người của hắn, vữngchắc như núi.
Đỗ Thiên Lan nắm chặt áo ngủ bằng gấm trên người, “Lôi ca,nàng là thê tử
định mệnh của Thanh Hàn Quốc sư, nếu để cho Thiên Trạch biết hai nước
tất sẽ xảy ra chiến tranh, Lôi ca, ngươi mặc kệ hàng vạn dân chúng của
Nhan Quốc sao?