“Nói cái gì?”Vân Tâm
Nhược nhìn về phía hắn,cười nhẹ,lại mang theo vài phần mỏi mệt. “Lôi ca
ca,ngươi quên chế độ mà thời đại chúng ta từng sống sao?Ngươi không
nhớ,ngươi hiện tại bắt ta phải làm phi tử của ngươi,là đang nhục nhã
ta,hay là đang nhục nhã chính bản thân mình? Ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhận
điều này sao?”
Thân thể Lôi Liệt chấn động,hắn biết thời đại bọn
họ sống là chế độ một vợ một chồng,nhưng mà hiện tại hắn đã có nữ nhân
khác,thậm chí đã có đứa nhỏ,đối xử với nàng như vậy,thật sự không công
bằng,nhưng mà Thiên Lan,là trách nhiệm mà hắn không thể bỏ qua.
Hắn biết,hắn thật sự xin lỗi nàng,hắn không thể cho nàng một tình cảm trọn
vẹn,nhưng mà,cho dù như thế,hắn cũng không muốn buông tay.Cũng không
buông tay được,nếu có thể buông tay được,như vậy,bây giờ nàng cũng không phải ở chỗ này.
Nàng khép hờ bờ mi,nước mắt tuôn rơi liên tục,
“Lôi ca ca,nếu ngày Bách Hoa chương đó ngươi có thể nhận ra ta,ngươi
biết không,không sẽ vui đến chết,nhưng ngươi quên ngày đó ngươi đã nói
gì sao,ngươi có lẽ đã quên,nhưng mà đến bây giờ ta vẫn không hề quên”.
“Khi đó,ngươi ôm nàng,lúc nàng hỏi ngươi có phải thật sự không biết ta
không,ngươi nói,ngươi tất nhiên không biết ta.Cho dù về sau khi tìm lại
được trí nhớ thì thế nào,nữ nhân ngươi yêu chỉ có thể là một người,đó là Đỗ Thiên Lan.Nữ nhân khác ngươi liếc cũng không thèm liếc mắt một
cái,chuyện cũ thủy chung là chuyện cũ.Lôi ca ca,chuyện cũ thủy chung là
chuyện cũ.Ngươi thật sự không hiểu rõ điều đó sao?”
“Khi đó
ngươi,không đi….” Lôi Liệt nghe nàng nói như vậy sắc mặt tái nhợt, hắn
đương nhiên nhớ những lời này, nhưng mà hiện tại mỗi lần nhớ lại đều
khiến hắn đau lòng đến không thể thở nổi, lúc ấy nàng không phải đã di
rồi sao, tại sao lại biết được ?
“Khi đó ta không có đi, ở ngay
tường bên cạnh, Lôi ca ca, các ngươi đi rồi, các ngươi có, biết ta nói
gì sao?” Nàng nhìn đôi mắt cố nén đau đớn của Lôi Liệt, chậm rãi nói.
Lôi liệt đờ đẫn lắc đầu, không ngừng kịch liệt đau đớn, khi đó hắn chỉ lo
lắng chi Thiên Lan, hắn căn bản không có chú ý tới nàng, hắn đáng chết,
thực sự đáng chết.
Vân Tâm Nhược ngừng khóc, nhìn hắn, “Lôi ca
ca, cuộc đời con người không thể được lựa chọn lại một lần nữa, mặc kệ
là sai, hay là đúng, tất nhiên khi đưa ra quyết định, phải chấp nhận
những hậu qảu mà nó mang lại, nếu có một ngày, ngươi nghĩ lại hết thảy
mọi thứ, như vậy cũng mời ngươi, hãy cười mà cho qua đi”.
“Tiểu
Nhược ta….” Lôi liệt muốn giải thích, cuối cùng cũng không thể nói được
cái gì, bởi vì hắn không còn lời nào để nói. Nhưng mà muốn làm cho hắn
thả nàng đi, để nàng nằm trong vòng tay ôm ấp của một người khác, hắn
thật sự chịu không nổi, điều đó còn không bằng dùng một nhát đao giết
hắn. Trước kia hắn quên, nàng mới có thể gả cho người khác, hiện tại hắn nhớ ra mọi thứ, làm sao có thể cố gắng đem nữ nhân hắn yêu đẩy rời đi,
nói hắn ích kỷ cũng tốt, ti bỉ cũng được, hắn yêu nàng mà, nàng là Tiểu
Nhược của hắn, là Tiểu Nhược mà hắn dùng sinh mệnh để yêu.
“Tiểu Nhược, ngươi không thể từ chối toàn bộ tình cảm của ta, ta bị trúng vong tình thủy mà”. Hắn có chút thống khổ mở miệng.
“Quên tất tình yêu của chính mình, sau đó yêu phải người con gái nhìn thấy
đầu tiên đúng không?” Vân Tâm Nhược đánh gãy lời nói của hắn.
“Lôi ca ca, ngươi không biết sao? Thanh Hàn cũng từng uống qua vong tình
thủy, hắn cũng đã quên ta, nhưng không có yêu người khác, Lôi ca ca, vì
sao ngươi lại như thế chứ ?” Vân Tâm Nhược thì thào tự hỏi, nói như là
có chút thất thần.
Ngực Lôi Liệt một trận đau đớn, phất tay áo,
“Ngươi không cần nhiều lời, hận ta cũng tốt, oán ta cũng được, ta chỉ
muốn nói cho ngươi, ngày mai, ngươi sẽ trở thành phi tử của ta, ngươi
yên tâm, cho dù Tiêu Thanh Hàn có đến đây, thì cũn đã chậm.
Nói xong, hắn xoay người đi ra cửa, lại đúng lúc đi ra gặp Đỗ Thiên Lan.