Vân Long Phá Nguyệt

Chương 379: Thị uy




Hai người đứng đối diện, một cái hờ hững, một cái kích động, một cái bình tĩnh, một cái rưng rưng nước mắt.
“Sao ngươi lại tới đây ?” Lôi Liệt bình thản nhìn Đỗ Thiên Lan, ánh mắt đảo qua bụng của nàng, ngực có một cỗ khó chịu không diễn tả nên lời.Trách nhiệm trốn không thoát, làm cho hắn không xứng với Tiểu Nhược của hắn, chỉ có thể dùng phương pháp ti bỉ này để ép nàng ở lại. Tất cả đều là tại nàng, tại nữ nhân này, làm cho hắn mất đi thứ còn quan trọng hơn sinh mệnh là Tiểu Nhược.
“Lôi ca ca, ta chỉ muốn đến xem nàng”. Đỗ Thiên Lan cười ôn hòa, tựa như ánh mặt trời ấm áp.
Lôi Liệt có chút cứng ngắc lạnh lẽo nói, “Tùy ngươi, ngày mai, nàng chính là Nhược phi của trẫm, Hoàng hậu, mời ngươi hãy chú ý thân phận của mình”.
Hoàng hậu, trẫm, khóe môi Đỗ Thiên Lan hơi hơi mỉm cười, trong mắt cũng là sự chua xót không ngăn được, Lôi ca, chúng ta khi nào thì trở thành xa lạ như vậy, ngay cả nói chuyện cơ bản nhất cũng phải dùng lời nói cung kính như vậy.
“Nô tỳ sẽ chú ý”. Nàng gian nan hành lễ.
“Vậy hai người các ngươi bồi dưỡng một chút tình cảm cũng tốt”. hắn nói xong liền xoay người, cũng không thèm quay đầu lại một lần, cho đến khi bóng dáng minh hoàng kia biến mất, biểu cảm đau thương trên mặt được Đỗ Thiên Lan hoàn toàn thu lại, chỉ để lại khuôn mặt bình tĩnh.
Nàng mang theo vài tên cung nữ đi vào, phượng bào mũ phượng, hiển nhiên là đã trải qua tỉ mĩ chuẩn bị, cực kì tôn quý, người có quyền lực lớn nhất trong hậu cung, nàng, chính là Hoàng hậu, Dịch yên thấy nàng tiến vào, đương nhiên nhận ra vị Hoàng hậu nương nương này, vì thế, nàng quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương”.
Chỉ có Vân tâm Nhược Vân Nhược vẫn ngồi ở ghế, thản nhiên nhìn về phía nàng.
“Nhược phi lớn mật, thấy Hoàng hậu nương còn không hành lễ ?” Một cái cung nữ bên người Đỗ Thiên Lan quát lớn, mà Đỗ Thiên lan chính là lạnh lùng nhìn nàng, hai người ngồi đối diện ai cũng không nói gì. Cuối cùng, Vân tâm Nhược nhắm mắt lại, không phải sợ hãi, mà là cảm thấy không cần thiết, Đỗ Thiên Lan, ngay cả ngươi cũng thay đổi sao ?
“Lớn mật, mau hành lễ với Hoàng hậu nương nương”. Vài cái cung nữ cùng bước lên phía trước.
Dịch Yên vẫn che ở trước mặt Vân Tâm Nhược, mắt lạnh nhìn bọn họ, thì ra vị Hoàng hậu này cũng không phải người dễ trêu chọc. Là chưa tới lúc biểu hiện ra thôi.
Công phu của mấy tên cung nữ kia thập phần tốt, hai ba phát liền đem khống chế được Dịch Yên, Vân Tâm Nhược vẫn ngồi thẳng tắp, không thấy một tia e ngại. Vài tên cung nữ mắt người người lộ ra ánh sáng hung ác, giống như muốn nhào vào ăn nàng.
Một gã cung nữ trực tiếp đá vào đầu gối của nàng, chân nàng gập xuống lập tức quỳ trên mặt đất.
“Phu nhân….” Dịch Yên không ngừng giãy giụa, nhìn Vân Tâm Nhược đang quỳ trên mặt đất, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Đỗ Thiên Lan vỗ về bụng, nhờ cung nữ đỡ ngồi lên ghế, trên ghế cũng được cung nữ trải một tấm đệm thật dày, rót cho nàng một ly trà, hương thơm của trà bay ra kèm theo hơi nước, hơi nước lượn lờ bay khắp gian phòng, một chút ấm áp khiến cho mặt nàng có một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cao quý, xinh đẹp, nhưng lại mất sự hồn nhiên từng có.
Hai cái cung nữ đứng hai bên trái phải đè bả vai của nàng, mà Dịch Yên không ngừng giãy dụa, bốn phía trừ bỏ tiếng la của Dịch Yên, chỉ còn mấy tiếng hít thở.
Du Nhiên,Vân Tâm Nhược nhìn cung nữ bên trái,đáy mắt lộ ra nồng đậm trào phúng, “ Ngươi cho rằng hầu hạ tốt bên người Hoàng hậu, là có thể trèo lên giường Hoàng đế sao ?”
Cung nữ bên trái quá sợ hãi, nhìn mặt Vân Tâm Nhược tất cả đều là sợ hãi, tay cầm cánh tay của nàng cũng bắt đầu rơi xuống, như thế nào lại vậy, nàng là sao mà biết được, mà ly trà trong tay Đỗ Thiên Lan hơi sóng sánh, đôi mi thanh tú khó coi nhăn lại.
Vân Tâm Nhược nhìn về phía cung nữ bên phải, cung nữ bị nàng nhìn cựa kì chột dạ, cố ý đem giọng nói biến thành nức nở, “Nô tỳ biết bổn phận của mình, không dám có ý nghĩ không an phận, là tuyệt đối không phản bội nương nương”.
“Đúng vậy ngươi đương nhiên không dám trèo cao, bất quá chính là để ý biểu đệ của nàng thôi”.Vân Tâm Nhược lành lạnh trào phúng. Nàng đọc được suy nghĩ trong lòng của nàng, tuy rằng không biết cái kia biểu đệ của nàng là ai, nhưng mà, nhưng có thể đoán ra, cũng không phải nhân vật tầm thường gì.
Tiểu cung nữ buông tay ra, nhìn bốn phía truyền đến ánh mắt hèn mọn, nhất thời cảm thấy nóng mặt xấu hổ.
Kiềm chế trên người biến mất, Vân Tâm Nhược đứng lên, vạt áo trắng thuần dính tại trên đùi, sạch sẽ xuất trần.
“Lớn mật, Hoàng hậu nương đang ở đây, ngươi dám có thái độ bất kính như thế ?”. Cung nữ bên trái quát lớn, phẫn nộ vì bị vạch trần, làm cho nàng hận không thể giết nữ tử trước mặt.
Vân Tâm Nhược quay đầu nhìn về phía nàng, ngũ quan thanh linh như tẩm hơi nước, ẩn hàm một cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi, khiến người ta không dám nhìn thẳng, bóng dáng thẳng tắp không sợ hãi ấy khiến cho cung nữ nửa câu cũng không nói ra được.
“Ta ngay cả Hoàng thượng còn không quỳ, chẳng lẽ các ngươi còn lớn hơn hoàng đế ?” Nàng nói là lời nói thật, nàng quả thật chưa bao giờ quỳ trước Lôi Liệt, mà Đỗ Thiên Lan, nàng không xứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.