Vân Long Phá Nguyệt

Chương 383: Tức giận




“Ở đây đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Một giọng nói to như sấm truyền tới, mặt Đỗ Thiên Lan tái lại, nàng bị dọa khiến chân như nhũn ra, con sói kia thế nhưng trực tiếp cắn chết một người sống, mùi máu tươi không ngừng truyền vào hơi thở của nàng khiến nàng chỉ cảm thấy mấy lần muốn nôn.
“Lôi ca, Lôi ca,….” Đỗ Thiên Lan quay đầu nhìn về phía hắn, nam tử đi vào cửa nhìn thấy tất cả mọi chuyện, toàn thân tức giận không thể kiềm chế. Tiểu Nhược, tại sao cả người Tiểu Nhược toàn là máu, sắc mặt hắn thay đổi, máu toàn thân như tăng vọt đến trái tim. Hắn vội vàng tiến lên, nhưng khi nhìn thấy những người bên cạnh nàng, bước chân liền dừng lại, bên cạnh nàng có Viêm Huyên, còn có Minh Phong, còn có một người nam tử áo trắng, tóc trắng, chỉ cần liếc nhìn một cái liền cả đời không thể quên.
“Tiêu Thanh Hàn….” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, đối với Tiêu Thanh Hàn hắn chỉ còn có hận thù, chính hắn là người đã cướp đi Tiểu Nhược của hắn.
Tiêu Thanh hàn đứng dậy, trên áo trắng thanh tuyệt lây dính vết máu, đó là máu của vân Tâm Nhược, cũng là của đứa nhỏ của hắn, ánh sáng đỏ trong mắt hắn không ngừng chớp động, ma khí đầy hai mắt, “Là ngươi bắt nàng tới đây?”. Giọng nói hắn cực lạnh, như là hàn băng vạn năm.
“Là ta”. Lôi Liệt cắn răng, ngoan độc nói, “Nàng vốn chính là của ta, là tại ngươi, là ngươi cướp nàng đi, nàng là Tiểu nhược của ta, vốn dĩ không phải của ngươi.”
“Thì ra là ngươi?” hắn nhìn về phía Lôi Liệt lạnh như băng, cuối cùng đã biết nam tử trước mắt này là ai? Là nam tử cùng thời không với Nhược. Không thể tưởng tượng được hắn lại làm Hoàng đế Nhan quốc, lại khôi phục trí nhớ vào lúc này, còn bắt cóc thê tử của hắn, hại đứa con còn chưa chào đời của hắn.
Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, áo trắng bay lên, tóc trắng bị gió thổi từng sợi bay múa trong không khí, yêu dã tuyệt mĩ, hắn bay lên, rút một nhuyễn kiếm ( kiếm mềm) từ bên hông ra. Lôi Liệt cũng cầm trên tay một thanh bảo kiếm (kiếm tốt) từ bên người thị vệ.
Hai kiếm va chạm vào nhau, hai người cùng bị đẩy bay sang hai bên, một trắng một vàng, ra chiêu không ngừng, hai đạo ánh kiếm ở trên trời không ngừng đan vào nhau, tách ra, sau đó lại hợp lại, thanh âm của binh khí không ngừng va chạm với nhau, làm cho trên trời thỉnh thoảng lóe ra ánh lửa.
Dưới ánh trăng, hai đạo bóng dáng, không ngừng biến hóa, ngay cả cung thủ đứng ở dưới cũng trợn mắt há mồm, tất cả những hộ vệ theo Tiêu Thanh Hàn đến đây toàn bộ đứng trước của Kiền Lâm cung, không cho bất luận ai đến gần.
Động tác trên tay Minh Phong chưa từng dừng lại, trên người Vân Tâm Nhược nơi nơi đều là ngân châm, hắn lấy từ trong lồng ngực một cái bình ngọc, đổ một viên dược nhét vào miệng nàng.
“Tiểu Nhược Nhược, ngươi nhất định phải kiên trì, vì đứa nhỏ, ngươi nhất định phải kiên trì.” Hắn không ngừng nói chuyện cùng nàng. Cũng không ngừng động tác thi châm trên người nàng, đứa nhỏ này thật sự rất khó giữ, hắn cúi đầu, cắn răng tiếp tục.
“Sư huynh….” Viêm Huyên gắt gao cau mày lại, cũng không có cách giải quyết nào với mọi việc hiện tại đang xảy ra.
Tay Minh Phong dừng lại, nhìn Viêm huyên, giọng nói trầm trầm, qua đó có thể thấy nội tâm trầm trọng lúc này của hắn, “Sư đệ, ngươi tốt nhất cầu ông trời phù hộ cho đứa trẻ trong bụng của Tiểu Nhược Nhược không có việc gì, nếu không, hôm nay có lẽ Quốc sư sẽ huyết tẩy Hoàng cung Nhan quốc này.”
Thân thể Viêm Huyên run lên, hắn cũng biết sư huynh cũng không nói quá, nếu đứa nhỏ này thật sự không giữ được, ma khí trăm năm của Tiêu Thanh Hàn, ma khí tụ lại một lần nữa, sợ là không có người có thể chống lại, cho dù võ công của hắn có cao tới đâu, sợ là….như vậy, tất cả mọi người trong hoàng cung này cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
Ngoài Kiền Lâm cung, Tiêu Thanh Hàn cùng Lôi liệt đã đánh qua hơn trăm chiêu, trên người Lôi liệt có vài vết máu, mà trên người Tiêu Thanh Hàn, ngoại trừ vết máu trên vạt áo lúc trước, không có một chút thương tích nào. Một trận chiến này, tất nhiên không phải nói nhiều lời, thắng bại đã rõ. Lôi Liệt cầm kiếm xông lên, bóng trắng chợt lóe, trong nháy mắt đã xuất hiện ở đằng xa, lúc này một thanh kiếm đang chỉ thẳng vào ngực hắn, tóc trắng bay lên, áo trắng mờ ảo, dung nhan nam tử tuyệt mỹ, ánh mắt lại tình vô tình lạnh như băng…
“Nếu thê tử cùng đứa nhỏ của bổn tọa có việc, bổn tọa sẽ cho toàn bộ người trong Hoàng cung của ngươi chôn cùng.” Giọng nói của hắn gằn từng tiếng vang vọng trong Hoàng cung, thanh âm lạnh như băng theo gió bay đến các nơi, tiến sâu vào lòng mỗi người.
Tay nắm kiếm của Lôi Liệt run lên, ánh mắt đột nhiên trợn to, ánh lăng lăng nhìn vào vết máu trên áo của Tiêu Thanh Hàn, đó là Tiểu Nhược, là đứa nhỏ của Tiểu Nhược.
Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là, ánh mắt của hắn nhìn về phía Đỗ Thiên Lan đang sắc mặt tái nhợt ngồi dưới đất, ánh mắt thắc mắc, trước ánh mắt lãnh liệt của hắn, Đỗ Thiên Lan chỉ biết cúi đầu, tất cả chuyện này đều tại nàng, đều tại nàng….Nếu nàng không đến đây, sẽ không xuất hiện chuyện này, nàng không nghĩ rằng Vân Tâm Nhược sẽ có thai giống nàng, cũng không tưởng được đến mấy người Tiêu Thanh Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây. Tất cả những chuyện này xảy ra, làm cho nàng cũng không dám thở mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.