Cho đến tận khi trời
gần tối, Vân Tâm Nhược mới tỉnh dậy, nàng nhìn thấy tấm màn mỏng màu mây khói, ánh sáng ấm áp nhu hòa tỏa ra từ dạ minh châu, chiếu sáng mọi
cảnh vật như trở nên mông lung hơn.
Nàng ngồi dậy, tay vỗ vỗ bụng của mình.
“Tỉnh rồi à!” Tiêu Thanh Hàn từ buồng ngoài đi vào, Vân Tâm Nhược ngẩng mặt
lên, cho hắn một nụ cười tươi tắn, coi như việc mình bỗng nhiên được trở lại trong phủ Quốc sư cũng không có chút bất ngờ nào.
Nàng biết, hắn sẽ đến cứu, luôn đều biết điều đó.
Tiêu Thanh Hàn đi lên phía trước, ngồi ở bên giường, đem nàng ôm vào trong
lòng, tay đặt ở trên bụng nàng. Nói nhỏ ở bên tai nàng, “Đứa nhỏ không
có việc gì, yên tâm.”
“Vâng.” Vân tâm nhược gật đầu, tựa vào trên người hắn. “Thanh Hàn, Lôi ca ca hắn….”
Cơ thể Tiêu Thanh Hàn hơi cứng lại, vỗ về mái tóc dài của nàng, nói: “Hắn
không có việc gì, ta không hề động đến hắn.” Giọng nói mang theo vài
phần ghen tuông mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra. Hắn ghen tỵ
những gì mà hắn cùng với Nhược đã trải qua, ghen tỵ hắn từng có được
tình yêu của nàng, hắn thống hận hắn cũng từng thương tổn Nhược như vậy.
Vân Tâm Nhược cười nhẹ, kéo tay hắn, hai bàn tay đan vào nhau cùng hắn nắm
chặt mười ngón tay. Hơi hơi vểnh môi, giọng nó có vài phần true đùa,
“Thanh Hàn, chàng ghen tỵ?”
Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay nàng. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng. Hếch mặt trả lời nàng. “Đúng, ta là ghen tỵ đấy.”
“Thanh Hàn, thiếp và Lôi ca ca tất cả chỉ là quá khứ, thiếp cũng không biết
huynh ấy sẽ đột nhiên nhớ lại, còn bắt cóc thiếp tới đó. Chúng ta….” Lời của nàng biến mất trong nụ hôn của hắn, vô hạn quyến luyến. Ta biết: “
Ta chỉ lo lắng cho nàng”, nói xong, đỡ nhẹ gáy nàng, hôn môi nàng một
chút, sau đó dần dần sâu hơn, sự lo lắng, sợ hãi mấy ngày toàn bộ bùng
nổ vào lúc này.
Nàng có biết, khi hắn nhìn thấy nàng nằm ở nơi đó cả người toàn là máu, tâm hắn đau chỉ muốn chết, khi hắn biết, đứa nhỏ
của bọn họ khó giữ được, hắn thiếu chút nữa sẽ hủy toàn bộ hoàng cung
Nhan quốc, nếu không phải sao chiếu mạng của đứa nhỏ lại sáng lên lần
nữa, hắn sẽ trực tiếp giết chết Lôi Liệt, không quan tâm hắn có phải
Hoàng đế hay không.
Buông ra nàng vẫn còn đang thở gấp sau nụ hôn vừa rồi, trên mặt nàng còn mang một chút ửng đỏ, ngay cả môi cũng hồng
nhuận, hắn lại ôm chặt nàng vào lòng. Hắn không bao giờ muốn gặp lại
tình cảnh nguy hiểm như thế này một lần nữa, đây đã là lần thứ hai, lần
thứ hai là quá đủ rồi, nếu lại có lần thứ ba nữa, hắn không biết mình
còn có thể chịu đựng được hay không.
Vân Tâm Nhược ôm thắt lưng
hắn, ngửi hương sen tươi mát trên cơ thể hắn, khiến cho cơ thể chậm rãi
thả lỏng, cái ôm này, nàng thật sự rất nhớ.
“Thanh Hàn, thiếp mơ
thấy con của chúng ta.” Vân Tâm Nhược cầm tay hắn đặt ở trên bụng mình.
Hơi ấm từ đôi tay to lớn của hắn truyền vào bên trong cơ thể của nàng.
“Ừ, là con trai hay con gái.” Tiêu Thanh Hàn dùng tay đem nàng ôm sát vào
cơ thể mình, một tay đặt ở trên bụng nàng, cảm thụ nhiệt độ cở thể của
nàng. Còn có một sinh mệnh mới đang nhảy lên. Kỳ thật bây giờ đứa nhỏ
còn chưa thành hình, cái gì cũng không cảm nhận được. Nhưng hắn vẫn cảm
nhận được cái cảm giác có cùng huyết mạch này. Đứa nhỏ của hắn, kết tinh tình yêu của hắn cùng với Nhược.
“Con trai, trông rất giống
chàng.” Vân Tâm Nhược vô cùng vui vẻ nói, nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn vô
cùng xinh đẹp trong mộng, trong lòng nàng liền tràn đầy sự ngọt ngào.
Đứa nhỏ của bọn họ, trông thật xinh đẹp.
“Con trai, giống ta.”
Tiêu Thanh Hàn lặp lại lần nữa, hiện tại hắn thật sự là muốn nhìn thấy
một chút xem đứa con trai này của hắn có bao phần giống hắn.
“Đúng rồi.” Vân Tâm Nhược nhìn nốt chu sa đỏ tươi giữa lông mày của hắn. Càng ngày càng cảm thấy khó tin.
“Làm sao vậy?” Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ nhàng, hai tay ôm nàng, hình như Nhược của hắn xuất hiện chuyện gì đó phiền lòng.
Vân Tâm nhược chớp chớp hai mắt, cuối cùng vẫn là có chút bựC mình mở
miệng, “Con của chúng ta giữa hai lông mày hình như có một đóa Bạch
Liên, chàng nói có phải rất kỳ lạ không?”