Tiêu Thanh Hàn nghe
nàng nói, thì ra là vậy. Trong thiên hạ, vốn có rất nhiều điều kỳ lạ,
giữa hai lông mày có một đóa Bạch Liên, cung phải chuyện gì lạ lắm, đứa
nhỏ của Tiêu Thanh Hàn hắn, sao có thể tầm thường được. Nhưng mà mặc kệ
thế nào, con của hắn dù sinh ra có bộ dáng gì đi chăng nữa, đều chính là đứa nhỏ của hắn. Hắn có chút khó hiểu, “Sao vậy, khó nhìn sao?”
“
Không phải, Vân Tâm Nhược lắc đầu, “Ta sợ phủ quốc sư của chúng ta sẽ bị nữ tử san bằng mất, đứa nhỏ trông rất đẹp, cảm giác, còn đẹp hơn cả
ngươi.” Quả thật, đóa bạch liên kia trông vô cùng xinh đẹp, ngay cả nàng thiếu chút nữa bị mê hoặc, huống chi là người khác.
“Như vậy
không phải càng tốt sao.” Tiêu Thanh Hàn cúi đầu cười, thật sự không
biết nói như thế nào mới tốt. Hiện tại đứa nhỏ mới hơn một tháng, nàng
đã bắt đầu lo lắng vấn đề này.
Được rồi, nếu Thanh Hàn đã nói như vậy, nàng cũng không cần phải nói thêm điều gì nữa. Vân Tâm Nhược thỏa
mãn tựa vào trước ngực. Vân Tâm Nhược thỏa mãn tựa vào trước ngực hắn,
mọi việc, cứ theo ý trời vậy.
Đảo mắt đã bảy tháng, bụng Vân Tâm
Nhược giống như là một trái cầu nhỏ, cũng không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động, nàng cũng không béo nhiều, vẫn gầy như vậy. Trừ bỏ bụng của nàng, nếu nhìn từ đằng sau sẽ không nhận ra là phụ nữ có thai.
Nàng
dùng tay vuốt nhẹ bụng mình, đứa nhỏ này đã biết thương nàng từ trong
bụng mẹ, thật sự rất ngoan, ngay cả thời gian nôn nghén của nàng đều rất ít. Hơn nữa hắn rất ít máy thai, đến tận năm tháng mới động vài cái,
khi đó nàng còn cảm thấy sợ hãi, lôi kéo Minh Phong không ngừng hỏi, chỉ sợ cục cưng có vấn đề gì.
Ngay cả Minh Phong đều bị nàng hỏi khiến cho phát sợ, vừa thấy bóng nàng liền trốn xa.
Tiêu Thanh Hàn vừa nghe tiếng hô của thê tử mình, thở dài buông quyển sách
trên tay xuống, đến bên giường ngồi, hỏi: “Có phải đứa nhỏ ép buộc nàng
không?.”
“Không có”. Vân Tâm nhược lắc đầu, nàng còn hi vọng đứa nhỏ này có thể ép buộc nàng một chút, nó thật sự rất ngoan.
Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ, đặt tay lên bụng nàng. Hình như đứa nhỏ trong bụng
cảm nhận được điều gì đó, vui mừng động vài cái, như là muốn chào hỏi
với Tiêu Thanh Hàn. Vân Tâm Nhược tựa vào đầu giường, nhìn phụ tử bọn họ trao đổi, cười yếu ớt. Mỗi lần đều là như thế, chỉ cần Thanh Hàn đưa
tay đặt ở trên bụng nàng, đứa nhỏ của bọn họ sẽ rất thích động đậy.
“Thanh Hàn, con của chúng ta lấy tên gì thì hay?” Vân Tâm Nhược chống cằm hỏi. Tiêu Thanh Hàn cũng ngồi lên giương để nàng tựa vào trong lòng mình.
“Tiêu Dục Trạch” Tiêu Thanh Hàn mỉm cười, mở miệng nói. Thật ra hắn đã nghĩ
được cái tên từ lâu rồi. Giọng nói của hắn tràn ngập sự yêu thương, con
của hắn vừa sinh ra sẽ là thiên chi kiêu tử, ngàn vạn sủng ái cho một
thân.
“Tiêu Dục Trạch, Trạch Nhi, dễ nghe,” Vân Tâm Nhược rất vừa lòng với cái tên này.
“Ân” Rất vui mừng vì nàng yêu thích cái tên này. Hắn ôm chặt nàng, trái tim trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy.
Ba tháng sau, Tiêu Thanh Hàn đứng ở ngoài cửa Lưu Đình lâu, tất nhiên còn có cả Minh Phong, Tử Y, ngay cả Hoàng đế Tiêu Cẩn Du đều đến đây.
Bên trong truyền đến một tiếng lại một tiếng thống khổ kêu, Tiêu Thanh Hàn nghiêm mặt xoay người lại, đánh mạnh lên cánh cửa.
“Quốc sư, người muốn làm gì?” Minh Phong giữ chặt thân thể đang muốn tiến vào của hắn. Đây là nơi nữ nhân sinh đứa nhỏ, nam nhân không thể vào.
“Ta muốn đi vào.” Tiêu Thanh Hàn vung tay, trực tiếp đẩy cửa vào.
“Quốc sư….” Minh Phong muốn ngăn cản. Tiêu Cẩn Du khoát tay, “Để cho hắn vào đi, nếu không cho hắn vào, sợ là hắn sẽ hủy đi cái phủ Quốc sư này
mất.” Cửu đệ của hắn bình tĩnh lạnh lùng như khối băng, nhưng chỉ cần
chuyện liên quan đến cửu đệ muội, liền biến thành khối băng bị hòa tan.
Hắn đi vào, mùi máu tươi nồng đậm khiến cho hắn không khỏi nhíu mày. Nhược
của hắn là người rất biết chụi đựng, những cái vết thương bình thường,
nàng đều không kêu một tiếng, hiện tại kêu thê thảm như vậy, có thể thấy thật sự là đau đến cực điểm.
“Quốc sư” bà mụ nhìn Tiêu Thanh Hàn, trực tiếp bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Động tác trên tay cũng ngừng một chút.